"Sư- sư tôn?" Lãnh Văn Uyên ngẩn ngơ nhìn mỹ nhân khoác y phục lụa đen mỏng mamh trước mặt. Lụa mỏng không che được hết da thịt trắng ngần, nửa mái tóc thả dài sau lưng, phía trước là hai bím đuôi sam nhỏ, một đôi mắt to tròn long lanh nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo. "Sư tôn người- người..." Lãnh Văn Uyên lắp ba lắp bắp mãi không hiểu chuyện gì. Đứa trẻ đáng thương sợ tới mức không nói lên lời. "Đây là người ngươi giết ở bắc mang." Lâm Dung Vi vạn bất đắc dĩ mới phải làm thế này, không có Quỷ muội muội đi cùng Lãnh Văn Uyên, kiếp nạn này khó mà qua được. Lãnh Văn Uyên hồi tưởng chốc lát, nhìn chằm chằm khuôn mặt mà y biến ra, mờ mịt gật đầu, "Đúng là đệ tử giết chết." "Cô nương này là con gái của Dạ Mị cầm đầu chết trận từ ngàn năm trước. Chúng ta tới Dạ Thôn dùng thân phận này sẽ thuận tiện hơn chút." Lâm Dung Vi giải thích qua loa một phen. "Nhưng- Nhưng mà..." Lãnh Văn Uyên nhìn cô gái trước mắt, cuối cùng mặt càng đỏ hơn. Lâm Dung Vi cũng thấy xấu hổ. Y không có đam mê giả gái, nhưng nếu để cho Lãnh Văn Uyên đóng vai Quỷ muội muội, chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện lộn tùng phèo. "Còn nữa, sau khi đến Dạ Thôn nhớ gọi vi sư là tiểu Mị." Lãnh Văn Uyên trợn tròn mắt, Lâm Dung Vi thấy thế cũng không biết làm sao. Nhìn cái gì chứ, trong nguyên tác nam chính gọi Quỷ muội muội như vậy đó, sao trách ta được? "Cái này- cái này chẳng phải là mạo phạm sư tôn..." Lãnh Văn Uyên đỏ mặt cúi đầu, giọng càng lúc càng nhỏ. "Chuyện này quá gấp, không câu nệ tiểu tiết mới làm nên đại sự." Lâm Dung Vi danh chính ngôn thuận. "Vậy đệ tử thử trước một lần?" Lãnh Văn Uyên liếm liếm đôi môi khô khốc, thấy Lâm Dung Vi không phản đối mới thăm dò mở lời. "Tiểu Mị?" Cái chữ "Mị" này với "Vi" đọc lên giống nhau tới tám phần, Lâm Dung Vi nghe xong liền cau mày. "Mị nhi?" Lãnh Văn Uyên không thầy dạy tự hiểu gọi thử nhiều cách khác nhau, nhưng luôn ậm ờ gọi "Mị" thành "Vi". Tác giả không đề cập đến chuyện nam chính không rành tiếng phổ thông mà nhỉ? Lâm Dung Vi phải uốn nắn hai ba lần mới giúp Lãnh Văn Uyên đọc rõ ràng. "Tiểu Mị." Lãnh Văn Uyên chớp mắt, "Đệ tử gọi sư tôn như vậy, còn sư tôn đến Dạ Thôn gọi đệ tử là gì?" Lâm Dung Vi ngẩn ra, lỗ tai như ngọc liền đỏ ửng. Trong nguyên tác Quỷ muội muội cởi mở nhất. Sau khi lấy thân báo đáp, bất kể là trên giường hay bình thường nàng ta đều gọi Lãnh Văn Uyên là — tiểu bảo bối. Trước mắt Lâm Dung Vi hiện lên một loạt ngôn từ vô cùng kích thích ngày ấy. "Tiểu bảo bối của ta thật là lợi hại. A~ chính là nơi đó..." "Tiểu bảo bối để ý người ta đi mà~ Ngực thật khó chịu, nơi này cũng khó chịu nữa..." Thịt thà ngập mặt đến phát ngấy, lúc đọc thì thích thật nhưng bây giờ Lâm Dung Vi bày tỏ có đánh chết thì y cũng xấu hổ không gọi theo nổi. "Đến đó rồi tính." Lâm Dung Vi căng mặt lạnh lùng, kiên cường không nhìn đến Lãnh Văn Uyên đang mặt đầy mong đợi kế bên. Vô hình trung cả hai đều gấp rút lên đường, lúc Lãnh Văn Uyên và "Mị nhi" sóng vai đi vào Dạ Thôn đã là ba ngày sau. So với Lãnh Văn Uyên, Mị nhi thấp hơn một cái đầu, y như con chim nhỏ nép vào bên người hắn. Người ngoài nhìn vào đều cho rằng đây là một đôi tình nhân tình nồng ý mật gắn bó keo sơn. Trong Dạ Thôn, thôn dân vẫn lui tới như thường, không nhìn ra nửa điểm có biến. Để tránh ảnh hưởng đến kế hoạch, Lâm Dung Vi không nói trước cho Lãnh Văn Uyên biết rằng Dạ Thôn đã bị Dạ Mị chiếm giữ. Hiện giờ hắn chỉ biết cười ngây ngô cẩn thận nắm tay "Mị nhi", hớn hở đến mức không hề chú ý an nguy chung quanh. "Tiểu Mị, Mị nhi." Lãnh Văn Uyên cúi đầu ngửi mùi hương trên người Lâm Dung Vi, "Hôm nay vội vã tới đây, Mị nhi có thấy mệt không?" Lâm Dung Vi lặng lẽ gật đầu, sau khi chuẩn bị tinh thần mới giả bộ hoạt bát ngẩng đầu nhìn hắn, "Lãnh đại ca, chúng ta tìm một tiên các nghỉ tạm nha?" Y kêu tiểu bảo bối không nổi, gọi là ca ca cũng rất ngượng miệng. Lâm Dung Vi dùng hết IQ mới tìm được xưng hô như vậy. Tiên các ở tiên giới na ná như khách điếm ở hạ giới, chỉ là thứ bậc khác nhau nên tên gọi cũng phải sang hơn. Ý cười trên mặt Lãnh Văn Uyên cứng lại, hoàn toàn không còn sự vui vẻ vừa rồi, hắn cúi đầu ngẩn ngơ nhìn Lâm Dung Vi, "Ngươi- ngươi vừa gọi ta là gì?" "Lãnh đại ca, ngươi làm sao vậy?" Lâm Dung Vi cố gắng tỏ ra giận dỗi, những người bên cạnh đều là Dạ Mị cải trang nên y phải diễn kịch như thật. Lãnh Văn Uyên mãi vẫn không phản ứng kịp, khóe môi khẽ động, bàn tay đang nắm lấy tay Lâm Dung Vi run rẩy vô cùng "Lãnh đại ca, chúng ta mau tìm chỗ nghỉ đi, tiểu Mị mệt chết đi được." Lâm Dung Vi hờn dỗi tự khiến mình nổi hết da gà. "À, ừ được." Lãnh Văn Uyên như tỉnh khỏi mộng, bước chân cứng ngắc bị Lâm Dung Vi kéo vào trong một lầu các gần đó. "Lãnh đại ca, ngươi xem tên của tiên các này nè." Lâm Dung Vi đọc từng chữ, "Quy, lai, tiên, các." "Trở về..." Vẻ mặt Lãnh Văn Uyên thoáng hoảng hốt, khí tức bỗng nhiên đại loạn. "Lãnh đại ca, huynh có sao không?" Lâm Dung Vi bị trạng thái này của hắn dọa sợ hết hồn, "Huynh mệt quá sao? Để Mị nhi dìu huynh vào nghỉ ngơi đã!" Sau khi y đỡ Lãnh Văn Uyên vào, liền hào sảng đưa ra một viên Linh Châu Tử, "Chưởng quỹ, cho ta một gian phòng hảo hạng!" Chưởng quỹ là một gã đàn ông trung niên với hai hàng ria mép trông rất tháo vát giỏi giang, nhìn bên ngoài tu vi chỉ mới huyền tiên trung kỳ. Nhưng Lâm Dung Vi biết kẻ này là một Dạ Mị cường đại từ Dạ Vực lẻn ra, năng lực thật sự không chênh lệch bao nhiêu so với y lúc toàn thịnh. Chưa kể gã còn cầm đầu tất cả Dạ Mị trong Dạ Thôn, chính là nhân vật boss râu ria trong câu chuyện. "Được thôi, một gian phòng hảo hạng! Gian phòng thứ năm ở phía tây của tầng hai. Hai vị cần gì xin cứ việc phân phó!" Chưởng quỹ nhanh chóng cầm lấy Linh Châu Tử, lại đưa cho Lâm Dung Vi một ngọc bài, mặt đầy háo sắc. Lâm Dung Vi dịu dàng đỡ Lãnh Văn Uyên lên lầu, y cắm ngọc bài vào trước cửa phòng, trước cửa lập tức hiện lên một kết giới bảo vệ. Sau khi cả hai vào trong, y điều động thêm linh lực từ Tu Linh Đan đặt thêm một cấm chế ngăn người ngoài theo dõi. "Sư tôn..." Lãnh Văn Uyên đỡ trán, sắc mặt tái nhợt, "Đệ tử nhất thời nhớ chút chuyện cũ, cư xử không đúng mực. Thỉnh sư tôn trách phạt." "Không việc gì." Lâm Dung Vi đang nghĩ về hướng phát triển trong nguyên tác, trong lòng rối ren. Bước kế tiếp phải để cho Lãnh Văn Uyên bị Dạ Mị bắt, sau đó y lấy thân phận Quỷ muội muội làm mỹ nhân cứu anh hùng, hơn nữa còn phải lừa tên boss kia cam tâm tình nguyện giao tiên khí ra cho Lãnh Văn Uyên. Tình tiết này trong nguyên tác chỉ lác đác vài dòng, chỉ nói Quỷ muội muội và boss nhỏ nhận ra nhau, sau đó nói cho gã ta biết Lãnh Văn Uyên cũng thống hận Vi Sinh Huyền Dương không khác gì Dạ Mị. Xem ra việc Lãnh Văn Uyên rời khỏi Dạ Thôn không bao lâu đã tới Ngũ Tông Sơn phế bỏ tu vi của Vi Sinh Huyền Dương đều bắt nguồn từ Dạ Thôn. Nói như vậy, nơi này chính là điểm mấu chốt bất kể là với Lãnh Văn Uyên hay chính y. Trước tiên cứ từng bước tiến hành đã. Lâm Dung Vi đối diện với với ánh mắt bi ai tha thiết của Lãnh Văn Uyên. Làm sao để dụ nam chính ra ngoài cho Dạ Mị bắt đây? "Văn Uyên, ngươi thấy khỏe hơn chút nào chưa?" Tầm mắt Lãnh Văn Uyên vẫn không rời khỏi y, hắn vội vã gật đầu, "Hồi sư tôn, đệ tử ổn hơn rồi." "Ngươi có muốn ra ngoài chơi không?" Lâm Dung Vi nhẹ nhàng hỏi. "Đệ tử chỉ muốn ở bên sư tôn thêm một chút, không muốn đi ra ngoài." Lãnh Văn Uyên không chút để ý, chỉ ngồi yên chăm chú nhìn Lâm Dung Vi, hệt như đã lâu không gặp. Y cũng để cho hắn dán mắt vào mình như vậy. Không bao lâu, trong mắt Lãnh Văn Uyên ươn ướt như thể không kiềm lòng được. Hắn xoay người đi tới mở cửa sổ ra, đưa lưng về phía Lâm Dung Vi. Hắn làm sao vậy? Lâm Dung Vi buồn bực không thôi, hình như sau khi y gọi một tiếng "Lãnh đại ca", Lãnh Văn Uyên liền trở nên thế này. Lãnh Văn Uyên ở bên cửa sổ tỉnh táo hồi lâu mới xoay người lại, hắn quay về chỗ ngồi tiếp tục nhìn Lâm Dung Vi. Lâm Dung Vi thấy đuôi mắt hắn ửng đỏ, vài sợi tóc bị gió thổi loạn, cả người toát lên vẻ tiều tụy, trong mắt ánh lên sự đau buồn như thể ái thê vừa mới chết. "Mạo phạm sư tôn." Thanh âm hắn mang chút nghẹn ngào, "Đệ tử trong lòng khó chịu, nhất thời thất lễ. Mong người thông cảm." Lâm Dung Vi trầm ngâm chốc lát, "Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, chốc nữa chúng ta cùng xuống tìm hiểu tình hình ở chưởng quỹ." "Vâng." Lãnh Văn Uyên ngửa đầu nhìn nóc nhà, hít sâu một hơi, lòng đau đớn vô cùng, hô hấp cũng vì thế mà rối loạn. "Chốc nữa bất kể ta nói gì ngươi cũng không được lên tiếng." Lâm Dung Vi cẩn thận dặn dò Lãnh Văn Uyên. Hắn gật đầu, vẫn mất hồn mất vía. Nửa canh giờ sau, Lâm Dung Vi cùng Lãnh Văn Uyên đi xuống lầu, đến trước quầy của chưởng quỹ kia. "Tiên tử tiên trưởng có gì cần phân phó sao?" Chưởng quỹ cười híp mắt, không hề khác với tu sĩ bình thường. "Lãnh đại ca của ta không thoải mái. Các ngươi có cái gì ăn ngon chơi vui mau đem ra cho tâm tình huynh ấy tốt hơn đi." "Ôi tiên tử nhìn xem, nơi khỉ ho cò gáy như chúng ta lấy đâu ra thứ gì xứng với tầm mắt hai vị?" Chưởng quỹ có chút khó xử. "Việc này dễ mà." Lâm Dung Vi với dáng vẻ Mị nhi làm bộ ngây thơ, "Lãnh đại ca tuy nói là đệ tử của Ngũ Tông Sơn nhưng quanh năm đều mải mê tu luyện, không hề xuống núi. Còn ta thì vẫn ngây ngốc ở nơi hoang vu không người, cách đây không lâu mới được Lãnh đại ca cứu ra. Chúng ta cũng chưa từng thấy cảnh đời gì, chưởng quỹ ngươi trước tiên đưa lên vài món sở trường cho chúng ta nếm thử một chút." "Ngũ Tông Sơn?" Chưởng quỹ mặt đầy hâm mộ, "Đây chẳng phải là đại môn phái ở Tiên Vực sao? Nghe nói bên trong còn chia ra ngũ đỉnh tứ đường, chẳng hay vị tiên trưởng đây tu tập ở Phong nào nhỉ?" Diễn thật giỏi, Lâm Dung Vi cười thầm trong lòng, bề ngoài tỏ ra căm ghét, "Lãnh đại ca ta tu luyện ở Thanh Phong, là nội môn đệ tử của chủ phong." "A!" Cặp mắt chưởng quỹ híp lại, cười sâu xa, "Hóa ra là đệ tử dưới tòa Vô Nhất Tiên Tôn. Bổn tiệm xập xệ này không nghĩ có ngày lại được nghênh đón đệ tử của đại nhân vật như vậy." "Chưởng quỹ ngươi biết nhiều chuyện thật nha?" Lâm Dung Vi tỏ ra đề phòng. "Nào có nào có." Gã ta mặt mày rạng rỡ cười to, "Chẳng qua bách tính nhỏ bé như chúng ta ở nơi biên giới Dạ Vực rất sợ Dạ Mị thoát ra. Cho nên ta rất sùng bái Vô Nhất Tiên Tôn, không khỏi hỏi thăm nhiều một chút. Tiên tử chớ trách ta." Lâm Dung Vi lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác, cố ý nhỏ giọng lầu bầu, "Chỉ là một tên ngụy quân tử, có gì hay mà sùng bái chứ?" Ánh mắt chưởng quỹ khẽ động nhưng vẫn làm bộ vui vẻ, "Nếu là đệ tử của tiên tôn dĩ nhiên tại hạ phải đặc biệt tiếp đãi rồi. Tại hạ sẽ mau chóng dặn dò nhà bếp đưa lên món ngon cho hai vị." "Như vậy cũng được nha." Lâm Dung Vi kéo tay Lãnh Văn Uyên đang thả hồn trên mây ngồi xuống bàn cùng chờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]