Đêm của một ngày trước giao thừa, bệnh viện nhân dân so càng thêm bận rộn so với bình thường.
Mỗi khoa đều không có đủ nhân lực, bác sĩ của khoa nhi đã kết thúc ca trực sớm. Phòng cấp cứu rất đông bệnh nhân, số thứ tự khám đã vượt qua con số năm mươi. Tất cả các ghế ngồi đã đầy kín người bệnh đến khám.
Hứa Kiều ôm chặt lấy con gái của mình, thỉnh thoảng lo lắng cúi đầu xuống, dùng trán của mình đụng vào trán của đứa trẻ.
Hứa Dục Liên phát sốt cao, toàn thân nóng hổi giống cái lò nung nhỏ, bờ môi bị bong tróc, xuất hiện những lớp vảy trắng, hai bên má mềm mại đỏ ửng.
Trẻ nhỏ bị ốm, cảm giác thân thể lúc nóng lúc lạnh, đứa nhỏ chui vào trong lồng ngực ấm áp của mẹ mình, yếu ớt thều thào: "Mẹ ơi."
Nước mắt lưng tròng, Hứa Kiều vừa đau lòng vừa cảm thấy bứt rứt trong người khi nghe thấy con gái gọi mình. Cô nhẹ nhàng lay người của Hứa Dục Liên, dịu dàng dỗ dành đứa trẻ này: "Ngoan ngoãn đừng sợ, bác sĩ khám xong là con sẽ khỏe ngay thôi."
Nhân viên y tế mặc đồng phục y tá đi ngang qua trước mắt, Hứa Kiều quả quyết mở miệng: "Cô y tá, làm phiền cô có thể cho tôi xin một cốc nước được không?"
Cô một mình chăm sóc đứa trẻ, thực sự không thể rảnh tay, ly nước trước đó đã uống hết ngay khi bước vào cửa.
Phía sau khẩu trang lộ ra một đôi mắt vừa lạnh lùng lại vừa mệt mỏi không chịu nổi. Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-em-gai-om-yeu-luon-to-tuong-den-toi/3563809/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.