Đêm đó Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo trở về căn hộ.
Phòng ngủ của cô hoàn toàn bừa bộn, cô cũng không có tâm trạng để dọn dẹp nên chỉ có thể ở trong phòng của Hứa Ôn Giảo một đêm.
Hai người nằm tựa lưng vào nhau trên cùng một chiếc giường, giờ phút này cũng chỉ có thể nghe được hơi thở nhẹ nhàng của nhau, không ai có thể ngủ được.
Ngày hôm sau, Hứa Ôn Giảo thức dậy, sờ mép giường đã lạnh từ lâu, túi chườm nóng mà Hứa Úc Liêm đặt vào để sưởi ấm giường cho nàng trước khi rời đi cũng nguội lạnh.
Hứa Ôn Giảo rửa mặt sạch sẽ, đi đến phòng khách, nhìn chung quanh, và cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng sải bước đến phòng ngủ của Hứa Úc Liêm, mở cửa ra, và bên trong hoàn toàn trống rỗng. Ngoại trừ chiếc bàn mới không cần phải di chuyển, trên giá sách cũng không còn một cuốn sách hay khung ảnh nào.
Quần áo của Hứa Úc Liêm, ly nước trên bàn trà, đôi giày ở cửa, đồ vệ sinh cá nhân trong phòng tắm, toàn bộ đều được cô đóng gói mang đi và không có để lại bất kỳ vật gì.
Hứa Ôn Giảo dường như đã quay trở lại những ngày mà nàng sống một mình ở đây, mọi thứ đều thuộc về một người.
Nàng nhìn xung quanh như người mất hồn rồi sau đó đi vào trong bếp.
Đầu tiên nàng nhìn thấy chè trôi nước còn ấm trong nồi nhỏ, sau đó tìm thấy một mảnh giấy được nam châm ép trên tủ lạnh.
Lúc còn bé, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-em-gai-om-yeu-luon-to-tuong-den-toi/3550527/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.