Im lặng chính là lớp ngụy trang tốt nhất.
Hứa Ôn Giảo không nói tiếng nào và để cho Hứa Úc Liêm bộc lộ nỗi sợ hãi, cảm giác tội lỗi và bất mãn.
Cách đây đã rất lâu rồi, nàng rất thích nhìn đối phương mất kiểm soát vì mình.
Lúc nàng đổ bệnh và ngã xuống, Hứa Úc Liêm sợ hãi vô cùng. Cô sợ mất đi nàng, ôm lấy nàng, khống chế không được cảm xúc của mình . . .
Người ấy càng mất khống chế vì nàng thì nàng càng cảm thấy thật phấn khích.
Chỉ trong những khoảnh khắc này, nàng mới có thể cảm nhận được rõ ràng rằng mình quan trọng và cần thiết với người kia ra sao.
Ước chừng đã gần mười phút trôi qua, Hứa Ôn Giảo nắm chặt góc áo của Hứa Úc Liêm, hai người quấn lấy nhau và dường như không muốn tách ra. Nàng run run nói: "Sự tồn tại của em là sai đúng không? Em đã làm liên lụy đến chị . . ."
Có bao nhiêu lời chỉ có thể hỏi nửa thật nửa giả.
"Em đừng nghĩ lung tung như vậy." Hứa Úc Liêm nhướng mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, "Chị đã nói với em rồi, chị có thể giải quyết chuyện này."
Cho dù cô không làm được thì ở phía sau vẫn có mẹ.
"Cạch", cửa phòng trà mở ra, Hứa Kiều đứng ở cửa, theo sau là Stella và vài người nhìn rất trẻ.
Hứa Kiều nhìn các nàng ôm nhau không chịu buông: ". . ."
Bà cho các nàng thời gian để bình tĩnh lại, chứ không để hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-em-gai-om-yeu-luon-to-tuong-den-toi/3515980/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.