Trong đêm yên tĩnh không có người qua lại, vầng trăng vàng treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẫm, lộ ra kết cấu hơi cháy khét, ánh sáng trắng dịu từ mép thấm ra, giống như dòng nước trong suốt chảy ra.
Đường lớn tấp nập xe cộ qua lại và ánh đèn chớp nháy liên tục giống như những ánh đèn neon xoay nhanh trong phim.
Hứa Ôn Giảo bước đi trên vỉa hè, cái bóng phản chiếu trên mặt đất lúc dài lúc ngắn. Nàng lặng lẽ tựa vào bờ vai của Hứa Úc Liêm, tay áo và cổ tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau, nhưng chúng cũng không còn gần nhau nữa.
Hứa Úc Liêm bắt chuyện với nàng, câu được câu không: "Hầu hết thời gian ở nước ngoài là em nằm viện sao?"
Từ lúc không thể liên lạc được với Hứa Ôn Giảo sau khi đối phương bỏ ra nước ngoài, Hứa Úc Liêm muốn đi tìm mẹ của mình để hỏi cho ra lẽ. Hứa Kiều là người vô cùng bận rộn với công việc, mỗi lần cô muốn gặp bà đều phải hẹn trước với thư ký, thế nhưng cô có hỏi thế nào thì cũng không có được thông tin mà mình cần tìm.
Hôm nay cô đã bình tĩnh lại và ngẫm nghĩ, những năm tháng ấy chia ly thật sự rất kỳ lạ.
Tiếp tục giấu hay không trốn tránh.
Chị gái của nàng đã hỏi thẳng trực tiếp thì nàng cũng không thể nào né tránh.
Hứa Ôn Giảo liếc nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Đúng là như vậy, một năm ra nước ngoài, em thường xuyên phải đến phòng phẫu thuật, chưa bao giờ rời khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-em-gai-om-yeu-luon-to-tuong-den-toi/3513563/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.