"Chào buổi sáng."
Cuối cùng, Hứa Úc Liêm cũng phản ứng lại.
Cô từ từ ngồi dậy từ trên sàn, tai hơi đỏ lên. Trong thời gian này, cô đã quen với sự đụng chạm đột ngột của Hứa Ôn Giảo.
Cơn mưa bắt đầu rơi lúc nửa đêm vẫn chưa tạnh, dấu vết trên kính cách âm uốn lượn, gần như im ắng.
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng khách, Hứa Ôn Giảo ôm gối dựa vào ghế sofa, nghiêng đầu, môi hồng, răng trắng: "Chị có muốn lên giường để ngủ thêm một chút nữa không?"
Cái nhìn này có vẻ rất dễ thương.
Hứa Úc Liêm im lặng hai giây, vành tai đỏ bừng: "Không cần."
Cô cầm chiếc nhiệt kế trên bàn trà lên đưa cho Hứa Ôn Giảo, bảo nàng đo lại nhiệt độ của cơ thể.
Hứa Ôn Giảo nhận lấy và kẹp dưới nách.
Vấn đề lớn nhất với căn bệnh của nàng là khi nặng lên rất dễ bị sốt, lần nào cũng phải chờ hạ sốt thì mới có thể yên tâm được.
Trong khi chờ nàng đo nhiệt độ, Hứa Úc Liêm cầm điện thoại lên và nhìn đồng hồ đã là hai giờ mười ba phút chiều.
Có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình và có hàng trăm tin nhắn trên WeChat. Vì cô đã đặt chế độ không làm phiền vào tối qua, nên cô không nhận được bất kỳ thông báo nào cả.
Đã xảy ra chuyện gì? Ai đã gọi cho cô nhiều lần như vậy?
Hứa Úc Liêm mở màn hình khóa lên, phát hiện cuộc gọi đến là của Lý Ý Nhã và Hứa Kiều.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-em-gai-om-yeu-luon-to-tuong-den-toi/3512105/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.