Triệu Bích Long đang muốn giải thích tiếp thì quay đầu phát hiện Lưu Hồng đang ngây người khóc, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống cũng không biết nên làm gì cho phải.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Kỳ thật ta cũng vậy, đang dùng không phải chính mình thân phận để sinh sống.”
Lưu Hồng nghi hoặc quay đầu lại.
Hắn vội vàng đem tầm mắt nhìn đi nơi khác.
Kỳ thật, lấy tuổi của hắn, làm cha của Lưu Hồng đều được, chỉ là hơn ba mươi năm qua chưa hề chạm qua nữ nhân, đột nhiên động chạm đến trên người một cô gái mới khiến hắn xấu hổ như vậy.
Hắn ngượng ngùng mở miệng: “Ta vốn không phải Long hổ sơn đạo sĩ.”
Lưu Hồng lạnh nhạt cười nói: “Ta đoán được, với số tuổi của ngươi, nếu ngươi thật sự là Long hổ sơn đạo sĩ sẽ không vô dụng như vậy.”
Triệu Bích Long bày ra vẻ mặt buồn khổ, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật, ta có vào núi bái sư, cũng có tu hành qua. Nhưng sư phụ không có dạy cho ta đạo pháp, hắn nói, nếu ta muốn cuộc sống bình an, vui vẻ thì phải sống như một người thường, quên hết đi những cái đã học được lúc trước. Ta dĩ nhiên là không nghe lời hắn! Hắn liền bắt ta ở lại trên núi, không cho ta xuống núi. Mà hành hiệp trượng nghĩa, trừ ma diệt quỷ cứu giúp dân lành chính là tâm nguyện của ta. Vậy nên ta liền lén hắn bỏ trốn xuống núi.”
Triệu Bích Long cười mỉa mai: “Cho nên không phải là ta vô dụng, ta ở trên núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-duoi-thi/3437233/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.