Sau đó thì tôi bị ăn thịt. Nhưng hôm nay phong cách ăn uống của họ rất khác. Dường như tôi cảm nhận nụ hôn anh trên da thịt tôi luôn được lặp đi lặp lại theo một quy luật. Mà quy luật gì thì tôi chẳng biết. Chỉ biết hôm nay họ hôn dai nhách và cũng hành tôi mỏi nhừ.
Dù mệt nhưng tôi vẫn không quên việc ai đó thiếu nợ mình. Vừa thở hổn hển vừa tra hỏi:
– Rồi bao giờ anh xin lỗi em.
– Anh xin lỗi em rồi đấy thôi.
– Anh đừng tưởng em say rồi muốn nói gì thì nói. Giờ em tỉnh táo lại rồi. Đừng hòng lừa em.
– Anh không có lừa. Được rồi vậy để anh làm lại?
Tôi đang đợi mấy lời êm tai thì đột nhiên người đó lật người tôi nằm sấp lại. Hôn lên tấm lưng trần của tôi.
– Anh làm gì đấy?
Cái tên này, tôi bảo họ xin lỗi tôi. Chứ có bảo anh làm tiếp chuyện kia đâu.
– Em có cảm nhận được gì chưa?
Ngoài nhột ra, tôi đâu còn cảm nhận được gì nữa chứ. Tôi ảo não đáp:
– Không! Em không cảm thấy gì hết á.
– Vậy để anh đổi tư thế.
Tên đó lại ôm tôi đặt ngửa ra, hôn từ ngực xuống bụng. Tôi lúc này muốn phát điên với tên này rồi nên quát:
– Anh làm cái quái gì thế hả? Dừng lại ngay. Nhột em.
– Thế là em vẫn không hiểu gì à?
– Hiểu gì là hiểu gì?
– Anh viết hai chữ đó lên người em đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dung-chung-nha/2610191/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.