Về phần Trần Tĩnh… Hình như sau khi Hùng Nhị nổi giận đã bị trút cơn giận, nhìn vết máu và miếng thịt không biết tên rơi rớt ở xung quanh, Triệu Khách tin tưởng dù bây giờ tìm thợ may tốt nhất đến, cũng không thể ghép lại xác của Trần Tĩnh. 
“Thật sự có!” 
Triệu Khách bò ở dưới gầm giường cẩn thận nhìn lên, thật sự thấy cái hộp mà Chu Thuận đã nói, sau khi cẩn thận mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp đặt một miếng da gấu màu đen, lông bờm đen bóng như một lớp lá thông thật dày, lúc bàn tay vuốt ve cảm thấy rất mềm mại dễ chịu. 
Điều khiến Triệu Khách thất vọng là, ngoại trừ miếng da gấu này, bên trong lại chỉ có một số bạc vụn. 
“Chỉ có những thứ này?” 
Triệu Khách cầm da gấu trên tay nhìn xác chết và thịt nát nhếch nhác ở xung quanh, trong lòng lập tức hiểu rõ: “Ha ha, làm cả nửa ngày, hóa ra là đen ăn đen.” 
Ý của Chu Thuận là, năm nay thiên tai mất mùa, trên Liên sơn thiếu con mồi, tin tưởng một nhà Hùng Nhị này cũng không chịu nổi nên thả ra tin tức, để người đến đây tìm cái chết. 
Về phần bảo vật trong miệng Chu Thuận, có lẽ chỉ là ngụy trang. 
Ngay lúc trong lòng Triệu Khách thấy thất vọng với bảo vật trong hộp, đột nhiên cảm thấy không đúng, bàn tay lại tê dại hơi ngứa, cúi đầu nhìn chỉ thấy da gấu trên tay mình đã biến mất. 
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy rét run là, trên tay mình lại mọc da một lớp lông đen thật dày. 
“Gặp quỷ!” 
Nhìn thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dua-thu-khung-bo/4181982/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.