“Hít…”
Đôi mắt lạnh băng của con thú nhìn chằm chằm vào đôi mắt Tề Lượng, thân thể Tề Lượng cứng đờ, nhếch môi hít vào một ngụm khí lạnh, lông tơ cả người đều dựng đứng theo bản năng, một luồng ý lạnh tràn ra.
Tề Lượng run rẩy, há hốc mồm, kêu cả nửa ngày mới phát hiện mình không kêu ra một câu nào, hít một hơi thật mạnh rồi lớn tiếng hét lên: “Gấu!!”
“Gào!”
Triệu Khách còn chưa kịp phản ứng gì, đã nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gấu rống và tiếng vỡ tan, vô thức nhào về phía bên cạnh.
“Ầm!”
Tro bụi, gạch ngói như viên pháo nổ tung đập vào người Triệu Khách, khiến cả người Triệu Khách đau rát, Triệu Khách vừa quay lại nhìn lập tức thấy lạnh lẽo.
“Tường… Sập!”
Vốn căn nhà đất này đã lâu năm trên đầu tường có rất nhiều vết rách, trước khi đi vào Triệu Khách đã nghĩ tới điều này, không ngờ đổ thật.
“Gào!!”
Tiếng gào thét trầm thấp khiến ba người trong phòng thay đổi sắc mặt, chỉ thấy một hình dáng mơ hồ dần trở nên rõ ràng trong tro bụi.
Trước đó trong rừng cây toàn là sương mù, bọn họ không thể nhìn rõ dáng vẻ của gấu đen, bây giờ nương theo ánh sáng ngọn đèn, con thú trước mắt lông bờm đen nhánh, móng vuốt cứng rắn, chỉ cơ thể khổng lồ kia cũng khiến Triệu Khách cảm thấy áp lực nặng nề.
Không nghi ngờ gì, con thú này mới đúng là Hùng Nhị, đứng trước mặt quái vật khổng lồ này, ngay cả việc hít sâu thôi cũng có vẻ xa xỉ.
Đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dua-thu-khung-bo/4181977/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.