Cô gái quay mặt lại, cô mang một chiếc mặt nạ cùng màu tóc, nó tinh xảo và đính rất nhiều viên đá lấp lánh quanh viền mắt và trán. Đôi mắt cô như bầu trời ở thung lũng này, một màu xanh tuyệt đẹp. Trái tim Khương Đồng đập thật nhanh, người trước mặt như cố nhân của cậu, họ đã rất lâu, rất lâu mới gặp lại nhau. Một giọt nước mắt rơi trên tay của Khương Đồng, cậu nhận ra mình đã khóc. Bản thân cậu không rõ vì sao lại xúc động như vậy, trái tim bỗng trở nên đau đớn đến nghẹn lại. Cậu không hiểu cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, vì sao cô gái trước mặt lại quen thuộc như vậy. Cậu nhận ra mình không quen biết cô gái này, nhưng không khống chế được bản thân mở miệng lên tiếng
“Tôi rất nhớ em, Ali”
Khương Đồng không hiểu sao mình lại nói như vậy, thân thể này dường như đã không còn là của cậu. Bỗng chốc cậu rơi vào một cái ôm ấm áp, hương thơm từ người cô gái khiến cậu cảm giác bình yên đến kì diệu, trái tim thổn thức đã an ổn trở lại. Cậu vươn tay ôm lại cô gái trước mặt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc trắng mềm mại của cô. Ali cũng đặt một nụ hôn ngược lại lên trán của cậu, một tầng sáng bao quanh cậu, nó ấm áp đến mức Khương Đồng có thể cảm nhận từng mạch máu của mình đang lưu thông trở nên ấm nóng hơn bao giờ hết. Cậu nghe Ali niệm một câu chú thuật xa lạ, chưa kịp nhận ra nó là loại chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dinh-menh-cua-toi-la-tinh-linh-manh-nhat/3549919/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.