Editor: An Dung Ni
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi nói xong, Mộc Thất đuổi Mai Tư Lễ ra ngoài, tự khóa mình trong phòng suốt một buổi chiều. Mai Tư Lễ sốt ruột ngồi đợi cô ở cửa, cứ cách một tiếng lại gọi Mộc Thất một câu, cô cũng sẽ đáp lại một câu, nhưng vẫn không chịu ra ngoài.
Đến tận buổi tối, gần giờ cơm, cửa phòng mới mở, Mộc Thất đi ra, nhìn Mai Tư Lễ đang đứng ở ngoài cửa, nói: “Em đói.”
Lúc này Mai Tư Lễ mới bình tĩnh lại, “Được, đợi anh đi nấu cơm.”
Ăn xong cơm tối, Mộc Thất liền đi ngủ sớm, cô để cửa mở, Mai Tư Lễ nhẹ chân đi vào phòng, đứng ở đầu giường nhìn cô ngủ. Loading...
Vừa nãy, Mộc Thất hỏi anh, có nhớ “cô” không?”
Anh không trả lời, sao anh có thể không nhớ chứ, nhưng nhớ thì có cách nào đâu. Vốn dĩ “cô” là người không nên tồn tại, giờ anh làm gì có quyền đòi hỏi nữa chứ?
Mai Tư Lễ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào mặt Mộc Thất, nhưng chỉ chạm nhẹ một cái, rồi rụt tay về. Anh thở dài, xoay người đi ra ngoài.
Cứ coi khoảng thời gian kia là một giấc mơ đẹp, là hồi ức mà anh vĩnh viễn không bao giờ quên đi.
***
Hôm sau, Mai Tư Lễ nửa đên mới chìm vào giấc ngủ đã tỉnh dậy từ sáng sớm. Anh dụi mắt một cái, vén chăn lên xuống giường, vừa đến cửa anh đã thấy dưới đất có vài bức tranh. Anh khom người nhặt lên, phát hiện ra tất cả đều là tranh của Mộc Thất, anh nhìn từng tờ, từng tờ một, phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dinh-hinh-tam-ly/1795210/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.