Edit: An Dung Ni
Beta: Queenie_Sk
Trần Vũ không ngờ Mộc Thất lại có thể tháo còng tay ra trong thời gian ngắn như vậy, xích sắt siết chặt lấy cổ, khuôn mặt hắn đỏ lên. Hắn đưa tay lên kéo xích, lắp bắp “Mày… mày…”
Mộc Thất dùng hết sức để kéo hai đầu xích sắt về phía sau, Trần Vũ vẫn giãy giụa để phản kháng, cô dồn sức xuống chân, đá mạnh về phía đầu gối của hắn, khiến hắn quỳ sụp xuống, sau đó cô đè tay lên gáy hắn, ấn mặt hắn xuống ghế, “Trần Vũ, mày biết không? Mày đã làm sai rất nhiều chuyện, thứ nhất, mày không nên làm tổn thương những đứa trẻ đó.”
“Á…” Trần Vũ kêu lên vì khó thở, giống như chín đứa bé mà hắn đã hại chết, vừa đau khổ vừa bất lực.
Mộc Thất thở hắt ra, nói tiếp: “Thứ hai, mày không nên cho rằng tao vẫn còn yếu ớt như bé gái 5 tuổi năm đó vậy.”
“Thứ ba, mày không nên để cho học trò của mày đi ra ngoài.” Sau khi phát hiện ra tình huống của mình, cô liền nghĩ cách để bỏ trốn khỏi nơi này, chính vì thế cô đã thử dò xét tính cách Trần Nhân, quả nhiên hắn đã bị cô chọc giận ngay từ câu đầu tiên. So với Trần Vũ, Trần Nhân là một người rất dễ bị chọc giận.
Chuyện tiếp theo cô nghĩ là chuyện Trần Vũ đã dụ bắt Gia Gia. Tại sao hắn lại tự mình ra tay mà không để cho cậu học trò trẻ tuổi, khỏe mạnh của mình đi bắt cô bé? Nhất định là có lý do gì đó. Cô lớn mật suy đoán, Trần Nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dinh-hinh-tam-ly/1795196/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.