Editor: Hachonie
Loại cảm giác này thật lạ, cô thầm nghĩ.
Khi trở lại phòng ăn, gương mặt Phùng Hoàn trắng bệch, vẻ mặt lờ mờ, trái lại Mộc Cửu vẫn bình tĩnh, ngồi xuống tiếp tục ăn sườn xào chua ngọt, dường như chưa xảy ra chuyện gì.
Trương Vĩ nhìn sắc mặt Phùng Hoàn, lo lắng hỏi: “Phùng Hoàn, cô không sao chứ, càm thấy không thoải mái ở đâu?”
Phùng Hoàn khẽ nâng khóe miệng, lộ ra nụ cười nhạt, làm cho đàn ông cảm thấy thương tiếc, cô lắc đầu, ý bảo không có gì.
Mộc Cửu ăn thịt, cảm thấy có ánh mặt không thiện cảm nhìn mình, Mộc Cửu ghét nhất khi ăn bị người ta nhìn chằm chằm, vì vậy cô đặt đũa xuống ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên người ngồi cạnh Phùng Hoàn, đang đeo mắt kính, cũng là người vừa nói chuyện với Phùng Hoàn đang cau mày nhìn cô, Mộc Cửu cũng không tỏ ra yếu thế, mặt không đổi nhìn hắn.
Trương Vĩ cũng không tránh ánh mắt của cô, suy nghĩ chút thì trực tiếp hỏi Mộc Cửu: “Sao đi toilet xong mặt Phùng Hoàn lại trắng bệch như vậy, cô bé, cô nói xem có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nếu có người khi dễ cô ấy, chúng tôi muốn thay Phùng Hoàn đòi công đạo.”
Lời này rõ ràng là ý tại nhân ngoại, muốn nhằm vào Mộc Cửu, những người ngồi đây là ai, đương nhiên có thể hiểu rõ.
Lam Tiêu Nhã vừa nghe thì liền tức giận, Mộc Cửu là kiểu người không phạm ta ta sẽ không phạm người, nếu không phải trong lòng Phùng Hoàn có âm mưu muốn đụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dieu-khien-tam-ly/2240346/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.