Cúp điện thoại, Tần Uyên liền hỏi Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, sao rồi, có thể truy tìm được vị trí chính xác không?”
Thạch Nguyên Phỉ bất đắc dĩ lắc đầu, “Không được, căn bản là không truy ra được.”
Triệu Cường gãi đầu, “Có phải là ở nhà trước đây của Mộc Cửu không?”
Mộc Cửu: “Trước đây tôi sống dưới lòng đất, vừa sinh ra là đã ở đó.”
Từ nhỏ đã phải sống ở chỗ như vậy, mọi người nghe xong đều có chút đau lòng, Lam Tiêu Nhã bước đến ôm Mộc Cửu.
Tần Uyên nói: “Hắn tên Ngôn Phỉ Văn, Thạch Đầu, cậu điều tra tư liệu về ông ta.”
“Được, đội trưởng.” Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng gõ vào bàn phím, đều điều tra tư liệu về ông ta, “Ngôn Phỉ Văn, 47 tuổi, là giáo sư tâm lý học, chờ chút, trời ơi! Đội trưởng, trên này nói mấy năm trước hắn đã qua đời, chết trong 1 vụ nổ.”
Mộc Cửu nhớ trước đây Ngôn Luật từng nói về vụ nổ đó, “Đó là giả chết.”
Đường Dật cắn môi dưới, “Vậy mọi người nói xem, nếu đúng như hắn nói thì bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ giết người? Thành phố nhiều người như vậy làm sao chúng ta biết hắn muốn giết ai, làm sao biết được người nào bị hắn giết?”
Mộc Cửu: “Phương thức bị giết tôi có thể nhận ra, có một loại người hắn sẽ không giết, chính là trẻ con.”
Hồng Mi vô thức hỏi: “Vì sao?”
Mộc Cửu mặt không đổi nói: “Bởi vì ông ta nghĩ trẻ con dễ cải tạo nhất.”
Triệu Cường hỏi: “Vậy bây giờ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dieu-khien-tam-ly/2240309/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.