“Anh Cường, Bác Dã đã ra ngoài và lên xe của mình.”
“Cậu sắp xếp vài anh em đuổi theo, nhớ kỹ đừng theo sát quá, cũng đừng để mất dấu, có chuyện gì thì báo cho tôi biết.” Triệu Cường dặn dò xong liền cúp điện thoại, sau đó ngồi canh giữ trước cửa nhà Bác Dã.
Có một cảnh sát quen mặt đến bên cạnh Triệu Cường đẩy anh một cái rồi nói với vẻ tràn đầy ngưỡng mộ, “Anh Cường, nhà của Bác Dã này thật giàu có, khu nhà cao cấp này nhìn qua như một tác phẩm nghệ thuật, màu vàng thật chói mắt, hắc hắc, không biết khi nào tôi mới được ở trong nơi như vậy đây!”
Triệu Cường không nhịn được vỗ đầu người cảnh sát kia, bình thường đều là người khác đánh vào đầu anh hôm nay anh có thể đánh được người khác rồi, cảm giác này thật không tệ, “Cũng không phải là quăng tiền qua cửa sổ hay sao, cậu thôi đi, đừng có mà mê những thứ như vậy, cậu nhìn vào thì thấy Bác Dã là người có tiền, ở nhà cao cửa rộng, nhưng cậu nghĩ kỹ đi, vì sao ông ta ra ngoài phải mang theo nhiều vệ sĩ như vậy, chắc chắn là bình thường ông ấy rất hay gặp nguy hiểm, lỡ như bị mất mạng thì đâu thể nào hưởng thụ được cuộc sống như vậy.”
Cảnh sát kia sờ sờ đầu, gật đầu, cảm thấy rất có lý, “Cũng đúng, anh Cường, do tôi suy nghĩ đơn giản quá.”
Triệu Cường thường xuyên chú ý động tĩnh xung quanh, “Được rồi, chúng ta phải theo dõi nữa, chỉ mong Bác Dã có thể an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dieu-khien-tam-ly/2240306/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.