Cửa biệt thự mở rộng giống như là biết trước sẽ có người đến.
Mộc Cửu dẫn đầu mọi người đi thẳng vào biệt thự.
Người đàn ông ngồi trên sô pha bằng da cầm ly rượu làm bằng thuỷ tinh trong suốt, nhẹ nhàng quơ qua quơ lại, rượu trong ly lắc lư, trên thân ly rượu đã lưu lại dấu vết, hắn giơ ly rượu lên nhấp một ngụm, trên mặt lộ ra vẻ thích thú vừa lòng, dường như sự xuất hiện của người ngoài cũng không làm ảnh hưởng đến sự hưởng thụ của hắn.
Ngôn Phỉ Văn thuởng thức rượu mà Mộc Cửu bọn họ đứng trước mặt hắn, cách bàn trà nhìn hắn, không ai nói câu nào mà cũng không có hành động gì, hai bên cứ giằng co trong yên lặng, đến khi Ngôn Phỉ Văn ngừng uống rượu, cầm ly rượu đặt lên bàn, ly rượu chạm vào bàn tạo thành tiếng vang phá vỡ cục diện yên lặng trước đó.
“Con đến rồi.” Ngôn Phỉ Văn nhìn Mộc Cửu thản nhiên cười giống như là một người ba hiền từ, hắn nói: “Nhìn thấy ba mình mà không chào hỏi à.”
Mộc Cửu nhìn thẳng hắn đáp lại: “Tôi chỉ chào hỏi người, vừa đúng ông không ở trong phạm vi đó.”
Ngôn Phỉ Văn không có vẻ là đang tức giận, cười càng sâu, giống như là đang nói chuyện cùng với một đứa bé không hiểu chuyện: “Ngôn Cửu.”
Ngôn Cửu nói: “Bây giờ tôi học Mộc.”
Ngôn Phỉ Văn cười khẽ: “Vậy thì thay đổi được điều gì?”
Mộc Cửu trả lời hắn: “dễ nghe hơn.”
Ngôn Phỉ Văn không nói tiếp cũng không chấp nhất chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dieu-khien-tam-ly/2240296/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.