Nhìn Ngôn Luật ngồi trên xe rời đi, Tần Uyên nghiêng đầu nhìn Mộc Cửu nói: “Em không giữ nó ở lại à?”
Mộc Cửu nhìn về hướng xe chạy nói: “Không sao đâu.”
Đội Điều Tra Đặc Biệt quay lại biệt thự, Triệu Cường và Trần Mặc ở trên lầu hai trong một căn phòng phát hiện một người đàn ông đã chết nằm trên mặt đất, trên tay hắn có một hình xăm, giống y như hình mà Mộc Cửu đã vẽ, chắc đây là con nuôi của Ngôn Phỉ Văn.
Mộc Cửu và Tần Uyên từ trên người Ngôn Phỉ Văn tìm được chìa khóa đi xuống tầng hầm, tầng hầm này rất yên ắng, Mộc Cửu bước nhanh đi vào bên trong, Tần Uyên đi theo bên cạnh cô.
Đi đến trước một căn phòng, Mộc Cửu lấy chìa khóa cắm vào ổ, cô dừng lại một chút, như là đang chuẩn bị tâm lý, sau đó tay cô chuyện động, mở cánh cửa này ra
Mộc Cửu nhẹ nhàng đẩy cửa ra còn Tần Uyên đứng chờ trước cửa không vào vì không muốn làm phiền họ.
Người đàn bà ngồi trên giường nghe thấy tiếng động, cuộn người lại, cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng nức nở. Tóc bà đã rối loạn, hai tay đang ôm lấy chân, trên người có nhiều vết bầm máu.
Trong lòng Mộc Cửu co rút, đau đớn, mẹ cô lại bị biến thành như vậy, lại bì giày vò như vậy.
Cô chậm rãi đi đến bên giường, mẹ cô lại càng thêm run sợ hơn nữa, hiển nhiên là đang rất sợ người đang đến gần mình.
“Mẹ.” Cô nhẹ giọng gọi.
Cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dieu-khien-tam-ly/2240295/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.