Biết được trong rừng có chôn mìn, tâm tình của hai người không còn ung dung như vừa nãy.
"Chúng ta bây giờ, trên đầu có máy bay không người lái loại nhỏ, dưới chân không biết chôn bao nhiêu mìn, phía sau còn có một đám khủng bố có súng, không biết lúc nào sẽ đột nhiên bị nã một băng đạn." Diệp Văn Hiên than thở: "Càng ngày tình thế lại càng khó, Hình tổng, bán mạng cho anh thật sự không có lợi lắm."
Hình Uyên mím môi, khóe miệng bị gió thổi có chút khô nứt, thái dương túa mồ hôi, chỉ trầm mặc cầm cành cây dò đường.
Anh nắm chặt cổ tay Diệp Văn Hiên, một hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Không cần phải sợ, chúng ta có thể đi ra ngoài."
Diệp Văn Hiên nghẹn lời, muốn nói rằng 'tôi không sợ', thế nhưng lời tới bên miệng lại không thể nào phun ra.
Bàn tay nắm chặt tay cậu nóng hừng hực, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không buông ra, Hình Uyên cũng luôn đi ở trước mặt cậu, vững vàng che chắn cậu ở phía sau.
Thoạt nhìn như vậy cũng không biết là ai đang bảo vệ ai.
Diệp Văn Hiên tựa hồ có chút mất tự nhiên: "Này."
Hình Uyên: "Hả?"
"Nếu lấy được USB rồi, kế tiếp chúng ta có thể về nước rồi à?"
"Cậu có thể về." Hình Uyên vừa dò đường vừa nói: "Tôi còn phải đợi thêm vài ngày nữa."
Diệp Văn Hiên: "...anh còn muốn làm gì?"
Hình Uyên không đáp, một lúc sau Diệp Văn Hiên tự mình suy đoán ra: "Anh vẫn luôn không ra mặt đính chính chuyện mình vẫn còn sống, lẽ nào muốn mọi người nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dien-tu-muoi-van-von/1658398/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.