Sau khi Hà Diễn kết thúc cái gọi là công việc ở châu Âu kia thì vẫn ở biệt thự luôn, ít khi ra ngoài. Vẫn như trước trêu đùa hay chế nhạo tù nhân Trình Dục của mình nhưng nhiều khi vẫn nói mấy lời dịu dàng khiến anh tim đập thình thịch, khiến Trình Dục không thể thực sự ghét bỏ hắn.
Thứ năm cảnh trời thật đẹp, mấy ngày mưa dầm ở Kyoto cuối cùng cũng tạnh. Đường cao tốc đến cảng Vũ Hạc trống trải nhìn không thấy tận cùng. Trên đầu bầu trời xanh trong sáng với những áng mây lững lờ trôi như những dải lụa trắng thướt tha bay bay, không khỏi khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu.
Trình Dục theo yêu cầu của Hà Diễn mà mặc một áo sơmi đơn giản màu trắng đi cùng một quần Âu vàng nhạt tạo nên phong thái tự nhiên, bị Hà Diễn người đóng một bộ vest xám bạc đưa ra ngoài. Hôm nay hắn không trói anh, cũng không khóa tay, hai người chỉ ra ngoài bình thường cũng không mang thủ hạ.
Hai người đàn ông ngời ngời như thế ra ngoài đường, gặp ai không biết rõ thân phận nhất định sẽ nghĩ là công tử nhà giàu cùng bạn bè ra ngoài chơi.
-Đi đâu vậy?
Ngồi trên xe thể thao mui trần của Hà Diễn, Trình Dục buồn bực hỏi.
-Đưa anh đi đổi gió.
Hà Diễn nói.
-Gió cái đầu anh ấy, tôi ghét nhất là ngồi xe mui trần. Thổi vào mặt toàn bụi.
Trình Dục thấy việc mở mui ra thật ngu ngốc, giống hệt Hà Diễn.
-Tôi nói anh thực sự không hiểu phong tình? Thời tiết đẹp như thế, ngồi mui trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dien-cuong-yeu-cuong-nhiet-he-liet-chi-tu-binh/12990/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.