Hoài An trằn trọc, thức trắng đêm trong căn phòng ngập tràn ánh đèn tuýp. Thật đau đớn khi nhớ lại sự việc xảy ra đêm qua. Kẻ trói cô, kẻ để lại chiếc áo sơ mi màu xanh coban đang nhởn nhơ, ung dung khoác lên mình lớp da người tử tế. Thật kinh tởm! Đáng buồn hơn, những người có mặt đêm hôm đó, cả nam và nữ, ai cũng né tránh ánh mắt cầu cứu của cô. Mặc dù họ đều biết thủ phạm nhưng chả ai muốn động chạm đến hắn. Dễ hiểu thôi, thời buổi lo cơm áo gạo tiền, không ai muốn kiếm chuyện để bị điều chuyển công tác sang các điểm trường xa xôi, băng sông vượt suối. Không ai dại cả, thương cô thì ai thương họ. Thà im lặng, mọi chuyện sẽ tự chìm nghỉm theo thời gian hoặc sẽ có dăm ba lời đồn ác ý về cái đêm nghiệt ngã đó và người trong cuộc là Hoài An khi không thể tìm được hung thủ hoặc không có chứng cứ bị xâm hại buộc phải chấp nhận im lặng.
Cầu cứu lúc này là vô ích. Lòng Hoài An chợt lạnh hẳn. "Tình người nằm ở đâu?" Đành hiểu cho họ. Nếu đặt vào hoàn cảnh cô là người có mặt, cô cũng không dám một mình đứng lên chống chọi với một thế lực mạnh. Có dạo, Hoài An nghe chị Thúy kể về tích của một thầy giáo, anh ta chướng tai gai mắt tên Tánh, làm đơn kiện cáo về Sở, tuy nhiên cấp trên giải quyết đơn kiện dựa vào bằng chứng không dựa vào lời đồn. Sau này anh không những bị làm khó dễ mà còn bị cả trường quay lưng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-di-tim-giac-mo/2843961/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.