Sau cái hôm gặp lại ấy, Adam dọn đồ đạc qua ở cùng Kaytlyn. Dù thấy buồn, ghen tuông về cái thai trong bụng của Hoài An, nhưng Adam khó giải thích nguyên nhân anh muốn được thấy cô mỗi ngày. Tuy vậy, đêm xuống, Adam thường xuyên liên tưởng đến người đàn ông không rõ mặt, hắn ôm trầm lấy Hoài An, hôn hít, mơn trớn. Khốn nạn thật! Những hình ảnh, suy nghĩ đối lập cứ bủa vây khiến Adam nằm ngủ cũng mơ thấy cái thằng không rõ mặt cười khinh khỉnh với anh. Nhưng sống ở đây hai tháng trời, Adam chưa bao giờ thấy tên đàn ông nào vác mặt đến đây cả. Hỏi ra mọi người cũng không biết rõ bố đứa bé là ai.
Trăng tròn, Adam về nhà muộn, đèn đường vụt tắt nhường cho ánh Trăng sáng ngời trong đêm. Anh rón rén bước lên từng bậc thang. Đến đầu cầu thang, Adam chợt dừng lại. Anh thấy Hoài An đang ngồi ngắm Trăng dưới sân làm anh nhớ về đêm Trăng tròn trên đồng thảo nguyên. Anh và cô đã từng có những giây phút yên bình, yêu thương là thế. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này.
- Em! Mở cửa cho anh vào được không.
Cửa mở “Sao vậy Adam? Anh chưa ngủ sao?”.
- Anh thấy em ngồi một mình, anh cũng muốn ngồi cùng em.
Nghe giọng của Adam, cái thai đang ngủ im lìm bỗng cựa quậy. Hoài An vô tư khoe với anh.
- Ôi trời! Đứa bé nghe giọng của anh liền đạp này.
- Thật sao! Điều này có nghĩa là gì?
- Chắc nó thích nghe giọng của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-di-tim-giac-mo/2843938/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.