Hai tuần xa mẹ con Hoài An, Adam thấy nhớ vô cùng. Ngày nào anh cũng gọi video call cho cô để gặp bé Minh. Có lần gọi, đúng lúc Minh lật úp người. Anh vui đến nỗi cười phá lên. Song anh lại thấp thỏm về lời thề của gia tộc.
Mẹ con Hoài An không có lỗi để phải chịu sự trừng phạt của gia tộc anh. Đối với Adam, sống, làm việc, yêu thương và bảo vệ người thân. Đó mới là trách nhiệm to lớn của một người đàn ông thực thụ. Bởi có tình yêu mới tạo ra sức mạnh, từ đó mới có những bước đột phá để bảo tồn vị thế.
Và ngay lúc này, trong anh chỉ có ước mơ là cho hai mẹ con Hoài An một danh phận. Sự mong ước ấy, như ngọn lửa luôn cháy âm ĩ trong trong đầu. Anh yêu Hoài An và yêu cả bé Minh. Tình cảm ấy, ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra khi đôi mắt của anh, luôn âu yếm, trìu mến những lúc bế Minh trên tay, đong đưa rồi hát ru bằng tiếng mẹ đẻ.
- Adam! Con sao vậy? Con không khỏe ở đâu sao?
- Con không sao mẹ ạ. Chỉ là con thấy nhớ hai mẹ con Hoài An nhưng không được ở gần họ mà thôi.
Adam nắm lấy bàn tay nhăn nheo của mẹ. Anh quỳ xuống dưới chân bà.
- Mẹ ơi! Con biết chuyện này hơi đường đột nhưng con muốn cưới Hoài An làm vợ. Mẹ hãy cùng con sang Việt Nam, gặp mặt mẹ con cô ấy một lần như lễ ra mắt được không mẹ!
- Đương nhiên là được rồi con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-di-tim-giac-mo/2843929/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.