Sau bốn ngày cách ly trong bệnh viện, được cho uống các loại thuốc bổ sung sức đề kháng và giảm ho, Adam đã khỏe mạnh và xuất viện. Bác sĩ và điều dưỡng đều bất ngờ trước khả năng hồi phục nhanh chóng của Adam. Nhưng vị bác sĩ vẫn dặn anh cách ly thêm mười bốn ngày tại nhà.
Điều đầu tiên Adam làm khi vừa bước chân vào nhà là cầm điện thoại gọi cho mẹ con Hoài An. Họ buôn chuyện suốt vài tiếng đồng hồ. Khoảnh khắc thấy mặt nhau, cả hai đều mừng rỡ. Anh vui đến nỗi như muốn bay sang bên kia điện thoại, ôm chặt mẹ con cô trong vòng tay. Rồi Adam lại hóa thành mèo, gà, chó,... đủ các loại con vật trên thế gian để làm trò. Tiếng cười của đứa bé giòn tan, văng vẳng khắp nơi dù bây giờ đã là mười một giờ đêm.
Người mẹ quan sát con trai rũ bỏ thân phận cao quý của nó để làm trò hề rồi lại nghêu ngao hát ru đứa trẻ ngủ, giống hệt cha của nó ngày xưa. "Sao hai bố con nó giống nhau thế!". Nhìn Adam hạnh phúc bên gia đình nhỏ của nó. Bà lại nhớ đến chồng của bà ngày xưa. Bà chợt thấy đau nhói. Giá như không vì lời thề gia tộc, giá như bà không mang họ Scott thì cuộc đời bà có lẽ đã hạnh phúc cùnn ông trên chiếc xe bán bánh mì.
"Bây giờ bà đã già, cuộc đời bà không đuoejc hạnh phúc trọn vẹn. Thì con trai bà - Adam, nó phải hạng phúc”. Nghĩ như thế, trong lòng bà có một sức mạnh vô hình dẫn bà lên cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-di-tim-giac-mo/2843912/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.