Tiếng ve dứt, hoa Phượng chẳng còn đỏ nhường cho mùa Thu nhuộm sắc vàng trên khắp các con đường. Mùa Đông, bước đệm cho quá trình sinh trưởng và phát triển, lá già rụng xuống để khi mùa Xuân đến, từ các mắt trên thân cây, chồi non bung ra. Hoa nở, thụ phấn và kết trái. Thời gian cứ thế trôi, hết mùa đến mùa, như một vòng lặp, buộc người ta phải nương theo nó.
Một năm trôi qua, Hoài An giờ đây chẳng còn là Hoài An của ngày xưa nữa. Cô đã quá mệt mỏi với việc chờ đợi hồi âm từ Adam. Kaytlyn cũng chẳng thể nào theo đuôi Adam để làm nhiệm vụ đưa tin mãi được. Tại sao cô không chủ động đến bên anh? Có lẽ lối suy nghĩ của Hoài An cũng như bao người phụ nữ Việt, luôn thụ động chờ đợi, chả bao giờ dám thổ lộ tình cảm của mình trước. Nhưng đó là suy nghĩ của nhiều năm về trước. Còn với Hoài An bây giờ, trong trường hợp này, cô sẽ mạnh dạn bước qua ranh giới ấy để sang Mĩ với anh, khẳng định tình yêu của cô với anh.
Thế nhưng, cuộc đời không theo ý định bao giờ. Một mình với vốn Tiếng Anh ít ỏi lại không có ai bảo lãnh, Hoài An không xin được visa. Những khó khăn cứ xoáy cuộn, khiến Hoài An thực sự nản lòng.
Tháng Năm, Kaytlyn đột ngột thông báo sức khỏe Adam yếu hơn trước rất nhiều. Hoài An không đủ sức nghe thêm nữa. Phải làm sao khi mà Adam chẳng chịu cho cô cơ hội gặp anh. Cô ngồi nhìn ra cổng rất lâu. Ánh mắt buồn thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-di-tim-giac-mo/2843903/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.