Chương trước
Chương sau
Chử Diễm định nấu canh giải rượu cho Diệp Chuẩn, bình thường ngoài khi đi dạy anh sẽ ăn cơm ở căng tin. Những khoảng thời gian khác phần lớn là tự nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn trong nhà rất đầy đủ, canh giải rượu chỉ là chuyện nhỏ.
Lấy nguyên liệu từ tủ lạnh ra, Chử Diễm đem chúng đi rửa sạch, nguyên liệu còn chưa bỏ vào nồi thì nghe thấy tiếng "Ầm" từ phòng tắm phát ra. Hình như là tiếng cái gì đó ngã xuống, Tiểu Ngu loanh quanh bên chân anh bị dọa cho hết hồn. Nó kêu theo một tiếng, rồi quay đi chạy khỏi phòng bếp.
Chử Diễm kịp phản ứng, thả vật trong xuống, bước nhanh về phía phòng tắm. Đẩy cửa vào thì thấy Diệp Chuẩn trần trụi ngồi dưới đất, ôm cái đầu có vẻ bị đập không nhẹ. Nghe thấy tiếng cửa cậu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt kéo theo một luồng hơi nước dày đặc.
"Đau chỗ nào?" Chử Diễm vội vàng đi tới.
"Đầu. . ."
"Để tôi xem thử." Chử Diễm nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh, đưa tay vén mái tóc còn ưới lên, bên trái cái trán đã bị đập đã sưng lên một cục,"Sao nghiêm trọng như vậy? Em va phải chỗ nào?"
". . .Chỗ đó." Diệp Chuẩn chỉ vào công tắc vòi hoa sen, khi Diệp Chuẩn đang tắm lòng bàn chân không cẩn thận bị trượt. Cậu muốn vin vào tường nhưng không được, không để ý va phải van mở vòi hoa sen bằng inox, làm cậu đau muốn đòi mạng.
Chử Diễm nhìn nước mắt vẫn còn đọng trên đôi mắt đỏ ửng, vừa đau lòng vừa thấy may mắn là van đó dạng tròn. Nếu va phải góc bồn rửa tay, không chừng máu đã chảy đầy đầu rồi.
"Tôi đi lấy ít thuốc bôi cho em."
Chử Diễm lôi một cái ghế nhỏ từ góc phòng tắm ra cho cậu ngồi, bình thường nó được dùng khi tắm cho Tiểu Ngũ. Sau đó anh ra ngoài lấy thuốc mỡ.
Giúp Diệp Chuẩn bôi thuốc mỡ, Chử Diễm nhìn bộ dạng cậu thế này không dám để cậu tắm một mình nữa. Trong phòng ngủ chính đúng là có bồn tắm lớn, nhưng sợ Diệp Chuâmr tắm một mình sẽ bị chìm trong nước, chỉ còn cách tắm giúp Diệp Chuẩn.
Anh lại lấy một cái ghế cao hơn đi vào, Chử Diễm để Diệp Chuẩn lưng với mình, Diệp Chuẩn chưa kịp hiểu: "Giáo sư, thầy muốn làm gì vậy?"
"Giúp em tắm."
"Hả?" Diệp Chuẩn há hốc mồm, nhìn anh.
"Xoay người sang chỗ khác."
"Ặc."
Cảm giác có người gội đầu giúp mình thật thoải mái, sau một cú lộn mèo Diệp Chuẩn đã tỉnh ra không ít. Cậu ngồi ở trên ghế, khoanh chân lại trò chuyện với Chử Diễm: "Giáo sư, kỹ thuật gội đầu của thầy rất thuần thục đó."
"Ừ, do thường xuyên cho Tiểu Ngũ." Khi Chử Diễm gội đầu còn tiện thể giúp cậu massage da đầu.
"Sau này thầy thường xuyên gội giúp em nha."
"Được." Chử Diễm vuốt bọt ra khỏi tóc cậu, cầm lấy vòi hoa sen để cậu cúi đầu, bắt đầu gội sạch bọt trên tóc.
Diệp Chuẩn tóc ngắn, xả mấy lần nước đã sạch sẽ, Chử Diễm cầm một chiếc khăn lông sạch tới. Tránh vết thương trên trán ra, giúp cậu lau tóc.
Gội đầu xong, kế tiếp là tắm, Diệp Chuẩn vô cùng sảng khoái xoay người đối mặt với Chử Diễm, cười hì hì nói: "Giáo sư, vất vả cho thầy rồi."
". . ."
Lồng ngực cậu trần trụi lộ liễu bày ra trước mắt, bàn tay cầm khăn lông của Chử Diễm cứng đờ. Dời ánh nhìn ra chỗ khác, đẩy bờ vai cậu: "Xoay người đi chỗ khác."
"Ồ." Diệp Chuẩn lại quay người đi, đưa lưng về phía anh.
Ánh mắt Chử dừng trên tấm lưng bóng loáng, vô thức nhìn từ trên xuống dưới một lần. Từ phần xương có hình dáng như bươm bướm đẹp đẽ đến phần xương sống hơi nhô ra khi khom lưng, vòng eo thon thả. Tất cả đều không thoát khỏi tầm mắt này.
Điều này làm đáy mắt vốn yên ả bỗng hơi giao động.
"Giáo sư?" Diệp Chuẩn chờ một lúc vẫn thấy anh bất động, lên tiếng gọi.
"Ừ." Chử Diễm bóp ít sữa tắm vào bông tắm, một tay nâng bả vai Diệp Chuẩn bả, một tay cầm bông tắm giúp cậu tắm sạch phần lưng.
Da Diệp Chuẩn rất đẹp, vừa trắng vừa mịn màng, đang dưới lớp bọt trắng sữa làn da Diệp Chuẩn lại càng toát ra vẻ trắng trẻo hơn. Chử Diễm giúp cậu tắm sạch sau lưng, sau đó lại nâng hai cánh tay đính bọt lên xả một lượt, rồi để cậu quay người lại.
Có điều Diệp Chuẩn vẫn không động đậy, khác hẳn với vẻ chủ động tích cực như vừa nãy.
"Quay lại."
"Em sợ sẽ thầy đánh." Diệp Chuẩn thở dài.
"Cái gì?" Chử Diễm nghe rõ lắm, vươn tay xoay người cậu lại. Rồi mới hiểu được ý cậu.
Diệp Chuẩn. . . Cứng rồi.
"Khụ." Diệp Chuẩn ho nhẹ một tiếng, vô tội nói, "Bạn trai tắm giúp mình, không cứng thì là liệt dương đó."
". . ." Chử Diễm không còn lời phản bác.
"Giáo sư, chẳng lẽ thầy có không phản ứng sao?" Diệp Chuẩn đến gần hắn.
"Đừng nghịch ngợm." Chử Diễm nắm lấy bàn đang mò xuống phía dưới, nhét bông tắm đang cầm vào tay cậu, "Tỉnh rượu rồi thì tự tắm đi, tôi đi làm chút đồ ăn cho em."
Diệp Chuẩn kéo tay anh lại, khom một chân đang quỳ dưới sàn lên, một tay vòng qua cổ anh, nghiêng người xông tới. Hôn lên tai anh một cái, cười nhẹ: "Giáo sư, thầy lạnh lùng quá đi."
Mùi rượu trên người Diệp Chuẩn tắm được một nửa đã bị lấn át, nhưng trong hơi thở của cậu vẫn còn mùi rượu thoang thoảng, khiêu khích thần kinh Chử Diễm.
"Diệp Chuẩn. . ."
"Xuỵt."
Diệp Chuẩn kề môi lên môi Chử Diễm, ngăn lời nói của anh lại. Rồi hơi kéo dãn khoảng cách, hạ chóp mũi mình xuống chạm vào chóp mũi của anh, khẽ nỉ non: "Giáo sư, chỗ đó của em rất khó chịu, thầy giúp em chút đi. . ."
Lại thỉnh cầu theo cả sự nũng nĩu này, làm Chử Diễm mềm lòng. Im lặng một hồi lâu, dưới ánh mắt chờ mong Diệp Chuẩn, chủ động hôn cậu.
Lấy tay giúp Diệp Chuẩn bắn ra ngoài. Chử Diễm giúp cậu tắm rửa rồi mặc quần áo tử tế, khi cả người ra khỏi phòng tắm đã hơn 4h sáng.
Chử Diễm chưa làm canh giải rượu, nhưng Diệp Chuẩn vừa ngả lưng xuống rường đã ngủ thiếp đi. Anh không đánh thức cậu nữa, cất nguyên liệu nấu canh đi, tính toán sáng mai làm tiếp.
--
Diệp Chuẩn ngủ vô cùng yên ổn, ngày hôm sau tỉnh lại đã 11 giờ trưa.
Chử Diễm muốn cho cậu ngủ thêm một lát, nên đã đã kéo kín rèm cửa trong phòng. Khóa kỹ cửa phòng, ngừa Tiểu Ngũ vào gọi.
Hậu quả sau khi say rượu là nhức đầu, cộng thêm tối qua lại bị cụng đầu nữa. Giờ đầu Diệp Chuẩn đau gần chết, cậu thấy giờ mình như một con cá muối, nằm trên giường một lúc lâu mới bò dậy.
Hôm nay Chử Diễm dạy tới 12 giờ, Diệp Chuẩn nhìn đồng hồ vẫn chưa tới giờ nên không gọi điện thoại cho anh. Xỏ dép vào định tới phòng khách tìm ít nước để uống, vừa mở cửa phòng đã thấy Tiểu Ngũ ngồi xổm trước cửa, nó nhìn thấy cậu thì kêu "Meo meo" một tiếng.
Diệp Chuẩn biết Tiểu Ngũ có niềm yêu thích với việc" làm báo thức", nhìn bộ mặt uất ức của nó là đủ biết vì cửa phòng bị khóa bé Năm nên không thể vào được.
"Buổi sáng tốt lành, bảo bối." Diệp Chuẩn khom lưng ôm bé lên .
Tiểu Ngũ ngọ ngậy trong lòng cậu ngửi một cái, xác nhận không có mùi rượu mới dừng lại.
Trên bàn trà phòng khách Chử Diễm để lại một tờ giấy, nhắc nhở bữa sáng và canh giải rượu của Diệp Chuẩn trong phòng bếp.
Diệp Chuẩn đặt xuống Tiểu Ngũ đi vào bếp, phát hiệu canh giải rượu trong nồi vẫn còn ấm, bữa ăn sáng cũng được hâm nóng trong nồi hấp. Chỉ cần lấy ra là ăn được, không khỏi thấy ấm lòng vì sự săn sóc của Chử Diễm.
Trong lúc ăn sáng, Diệp Chuẩn nhớ lại chuyện tối qua, trong phòng tắm Chử Diễm giúp mình thẩm du thì không thể nhịn cười. Hình ảnh gương mặt lạnh lùng của Giáo sư giúp mình tuốt ống vô cùng đặc sắc.
Nhớ lúc ấy mình cũng muốn giúp Giáo sư, nhưng bị anh ngăn lại. Giúp cậu xả bọt hai ba lần sạch rồi thì đưa cậu về phòng ngủ.
Ngủ một cách thuần khiết, không có gì thêm.
Nghĩ đến đây lại thấy hơi tiêng tiếc, sớm biết vậy tối hôm qua đã uống nhiều như vậy, nếu không thì chẳng dừng ở tuốt ống đâu
Nhưng mà. . . . . .
Diệp Chuẩn suy nghĩ, động tác ăn cũng ngừng lại. Nghĩ lại những gì đã xảy ra đêm qua, cuối cùng đưa ra một kết luận -- hình như giáo sư bị lạnh nhạt thật.
". . . Chậc chậc." Diệp Chuẩn lắc đầu thở dài, "Quả nhiên con người không ai hoàn hảo!"
Thấy Tiểu Ngũ ngồi lên đù mình, Diệp Chuẩn nắm lấy bàn tay nó xoa nhẹ cái bụng: "Meo meo?"
Diệp Chuẩn cúi đầu nhìn to sáng của nhóc chân thành nói: "Bé cưng đừng lo lắng, anh sẽ không chê ba em đâu."
"Meo meo?" Tiểu Ngũ nghe không hiểu ý cậu.
"Yêu không hối hận."
"Meo meo?"
Lúc này, điện thoại bên cạnh bỗng vang lên. Ban đầu Diệp Chuẩn tưởng Chử Diễm đã tan lớp, cầm lấy lên nhìn mới biết là Lữ Vân, nhanh chóng nhấn nhận: "Chị dâu."
"Tiểu Chuẩn hả, giờ em bận không ?" Lữ Vân hỏi.
"Không, sao vậy ạ?" Diệp Chuẩn vừa ăn sáng vừa hỏi.
"Là thế này, chị có chuyện muốn nhờ em. . ." Giọng Lữ Vân hơi khó xử.
"Chị nói đi."
"Em có thể giúp chị trông Mộc Mộc hai ngày không?"
Lữ Vân kể cho cậu tình hình.
Lữ Vân làm việc trong một chuỗi siêu thị lớn, cô chuẩn bị lên chức phó giám đốc. Hôm nay nhận được thông báo phải đi công tác ở nơi khác.
Bởi vì còn con nhỏ, chồng mất sớm. Siêu thị cũng khá quan tâm tới hoàn cảnh của cô, mọi khi sẽ không tới lượt Lữ Vân đi công tác. Nhưng lần này có liên quan tới vấn đề tăng lương thăng chức, không thể không đi.
Vốn dĩ cô cũng không muốn làm phiền Diệp Chuẩn, nhưng bởi vì năm đó chồng phạm tội. Bạn bè người thân luôn thân thiết đều xa lánh dần. Hai năm qua vì kiếm tiền, mỗi ngày ngoài công việc và chăm sóc con cô chẳng có nhiều thời gian để hâm nóng các mối quan hệ. Đồng nghiệp hầu hết đã có gia đình, không thể làm phiều người ta được. Tính đi tính lại, chỉ còn Diệp Chuẩn có thể nhờ cậy.
Cuộc gọi được kết nối cô đã do dự rất lâu, rất sợ quấy rầy Diệp Chuẩn.
Chỉ là giúp trông một đứa trẻ thôi, Diệp Chuẩn chẳng thấy có gì rắc rối nên nói: "Được ạ, dù sao ngày thường em cũng không có việc gì, khi nào chị đi? Em qua đón Mộc Mộc."
Lữ Vân nghe vậy vui mừng đồng ý, trong lòng cảm kích không thôi, luôn miệng nói cám ơn.
"Đừng khách sáo, lát nữa em qua lấy quần áo của Mộc Mộc, khi nào đến sẽ gọi cho chị."
Cúp điện thoại, Diệp Chuẩn suy ngẫm làm sao để chăm sóc một đứa trẻ, sau đó mới nhận ra đây là một vấn đề rất lớn và gian nan.
Ngẫm về nó mãi tới khi Chử Diễm về mà vẫn chưa có lời giải.
Vừa về Chử Diễm đã nhìn thấy Diệp Chuẩn cau mày ngây ra đó, bữa ăn sáng trước mặt vẫn còn một nửa.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Chử Diễm đi tới.
"Thầy về rồi ài?" Diệp Chuẩn đồng hồ, thấy vừa có 11h rưỡi, "Thầy về sớm hả?"
"Không phải, lớp còn có hoạt động đoàn thể hoạt động, nên cho nghỉ sớm."Chử Diễm nói xong, cầm nguyên liệu nấu ăn mới mua trong tay đến phòng bếp, thấy canh giải rượu vẫn còn ấm chưa vơi đi, " Sao không uống canh giải rượu?"
"Em mới vừa dậy, chưa kịp uống."
Chử Diễm rửa tay sạch sẽ, lấy một bát múc canh thay cậu, bưng ra đặt lên bàn: "Uống chút đi."
"Oh."Diệp Chuẩn nhấc lên uống một ngụm rồi dừng lại, ngẩng đầu hỏi hắn, "Giáo sư, thầy đã nuôi trẻ con bao giờ chưa?"
"Chưa, sao vậy?"
"Ba ngày tới em phải trông một đứa trẻ, phải làm sao đây?"
"Hả?"
Diệp Chuẩn kể lại một cách gắn gọn tình huống của Lữ Vân, phiền muộn nói: "Em là con một trong nhà, chưa từng có em trai hay em gái. Ba mẹ em còn chẳng quản em, đứa bé này phải nuôi thế nào, thực sự em không biết."
Chử Diễm suy nghĩ một lát, Diệp Chuẩn chăm lo cho bản thân mình thôi còn chưa nổi, còn có cái phòng đầy ắp rượu là rượu kia. Thực sự không thích hợp để một đứa bé ở, dứt khoát đề nghị: "Mang tới đây đi."
"Hả?"Diệp Chuẩn ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đưa sang nhà tôi."Chử Diễm nói, đúng lúc bây giờ đã là cuối kỳ. Không còn nhiều tiết giảng nữa, chuyện lo cơm nước, đưa đón đưa đón hằng ngày anh có thể làm được.
"Có thể thật sao?"Sau khi hiểu ý anh, Diệp Chuẩn hỏi xác nhận lại.
"Có thể."Chử Diễm gật đầu, mặc dù nhà anh cũng không có anh em gì. Nhưng trước đây đã từng một tay giúp Tần Miễn, cũng hơn một người chưa có kinh nghiệm như Diệp Chuẩn.
"Vậy thì tốt quá!"Diệp Chuẩn nắm lấy tay anh, đôi mắt sáng long lanh hỏi, "Giáo sư, ngoài trẻ con, anh có phiền giữ một đứa khác nữa không?"
"Hả?"
" Kiểu như dáng dấp đẹp lại chịu khó, còn có thể làm ấm giường nữa." Nụ cười của Diệp Chuẩn càng rộng hơn, "Cậu ấy tên là Diệp Tiểu Chuẩn."
Chử Diễm: ". . ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.