Editor: Libra moon -- chỉ cần em muốn, có thể tới bất cứ lúc nào. Diệp Chuẩn còn tưởng mình nghe nhầm, cậu nhìn Chử Diễm hồi lâu mà không phản ứng. Câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng tới tai Diệp Chuẩn lại như một lời hứa hẹn, Chử Diễm đang dùng cách của anh thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người lên một bước tiến mới. Điều này làm cậu nhớ tới tối qua khi mình chạy từ nhà tới, trên đường hỏi Tần Mễn địa chỉ nhà Chử Diễm. Tần Miễn còn bất ngờ khi cậu không biết nơi ở của Chử Diễm, nói xong địa chỉ sau đó còn nhắc nhở một câu: Cậu của em không thích người khác tùy tiện tới nhà mình, tốt nhất nên để em đánh tiếng trước. Nhìn lại quá trình tiếp xúc từ khi vừa hai người gặp gỡ, Diệp Chuẩn cũng đoán được, với tính cách Chử Diễm anh sẽ không thích người khác tùy tiện đến nhà làm phiền. Nhưng bây giờ Chử Diễm đang nói với mình chỉ cần em muốn, có thể tới bất cứ lúc nào. Giờ còn điều gì làm người ta ngạc nhiên hơn cái này nữa không? Không, điều này đại diện trong lòng Chử Diễm mình và người khác không giống nhau. Cậu từ từ lấy lại tinh thần, Diệp Chuẩn mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu khẽ cười một tiếng, bả vai run run, vưa tay đặt lên bàn tay Chử Diễm nhẹ nhàng nắm lấy. Chử Diễm không né tránh cũng không nắm lại tay cậu chỉ yên lặng để Diệp Chuẩn cầm tay mình, ánh mắt anh nhìn xuống mái tóc cậu. Diệp Chuẩn cười một hồi, thu bàn tay đang nắm Chử Diễm lại, một tay chống cằm nhẹ nhàng cười nhìn anh: "Giáo sư, thầy có biết em đang đuổi theo thầy không?" Chử Diễm gật đầu, anh không ngốc Diệp Chuẩn thể hiện rõ ràng như vậy ai mà không biết chứ? "Thế thì. . . . . ." Diệp Chuẩn buông tay đang chống cằm xuống, khẽ nghiêng người qua, "Thầy biết những lời ban nãy có ý nghĩa gì không?" Chử Diễm không trực tiếp trả lời cậu, nâng chén trà bên cạnh lên uống một hớp, rồi mới chậm rãi nói: "Diệp Chuẩn, tôi không phải cậu nam sinh mười mấy tuổi, không tới mức cả lời của mình cũng không hiểu ." Nếu anh đã quyết định, thì sẽ không đổi ý, tất cả chỉ thuận theo trái tim mà quyết định thôi. Điều chờ đợi Diệp Chuẩn chính là câu nói này, đang định mở miệng nói gì đó, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ mang thức ăn vào. Món đầu tiên được bưng lên là trà và điểm tâm Chử Diễm gọi, nhân viên phục vụ tốt bụng rót thêm trà cho hai người rồi lui ngay ra ngoài. Chờ lúc cửa vừa đóng, Diệp Chuẩn lười nói lời thừa, cậu gọi một tiếng Giáo sư. Trong thời khắc Chử Diễm quay sang, một tay Diệp Chuẩn vừa chống lên bàn, vừa nghiêng người sát lại gần, trực tiếp hôn lên môi Chử Diễm. Chử Diễm không ngờ cậu to gan như vậy, nhân viên phục vụ vừa đi đã tiến ngay tới hôn môi anh. Thời khắc đôi môi mềm mại chạm vào anh làm ngẩn người, trước mắt là bờ mi dày và nhỏ dài của Diệp Chuẩn, chỉ cách mình 1-2 cm. Làm càn quá rồi. Chử Diễm thầm nghĩ. Nhưng anh vẫn không ngăn cản động tác của Diệp Chuẩn, cho phép cậu hôn mình. Diệp Chuẩn vốn chỉ tính thăm dò hôn thử một cái, thấy Chử Diễm không đẩy ra mình, như được ngầm cho phép. Một tay cậu đỡ sau ót Chử Diễm, đầu tiên dùng môi nhẹ nhàng ma sát đôi môi của Chử Diễm vài cái, chạm tới chạm lui hôn mấy lần. Rõ ràng đây không phải lần đầu yêu đương, ấy vậy mà khi hôn Giáo sư cậu thấy trái tim đập nhanh dữ dội. Cả người y như thiếu niên trẻ tuổi lần đầu biết yêu, những kỷ xảo trước kia đều như mất tăm, cậu chẳng biết nên làm gì mới đúng, chỉ có một ý nghĩ duy nhất muốn hôn Chử Diễm, hôn nhẹ một cái cũng được. Nghĩ vậy thôi, trong lòng Diệp Chuẩn đã thấy vui sướng như nở hoa rồi. Sau khi ăn xong Diệp Chuẩn đi thanh toán hóa đơn, Chử Diễm cũng không giành trả tiền, cả hai đều không người hay để ý những tiểu tiết nhỏ nhặt thế này, vả lại sau này thời gian ăn cơm chung còn dài. Ra khỏi tiệm ăn, thời gian vẫn còn sớm Diệp Chuẩn không nỡ bỏ về nhanh như vậy nên hỏi: "Lát nữa thầy có bận gì không?" "Không, sao vậy?" "Em cũng thế đó, hay chúng ta đi dạo chợ đêm đi?" Diệp Chuẩn đề nghị, cuộc sống về đêm trên khu phố buôn bán này vô cùng phong phú. Chợ đêm, quán bar, trung tâm mua sắm, sân chơi mọi thứ đều có đủ. "Chợ đêm hả?" "Đúng, dù sao bây giờ vẫn còn sớm mà." "Đi thôi." Sau khi quyết định, Diệp Chuẩn dẫn Chử Diễm đi về hướng chợ đêm, mới đi được vài bước đột nhiên cậu dừng lại, ánh mắt nhìn vào đến một người đang tiến tới gần. Đối phương cũng nhìn thấy cậu, cả hai cùng sửng sốt, con mèo trong ngực cậu ta nhìn thấy Diệp Chuẩn lập tức nhe răng, hung hãn tiếng kêu đột nhiên thay đổi, kêu một tiếng: "Meo meo!" Diệp Chuẩn: ". . ." Ngày đầu tiên hẹn hò với đối tượng tượng mới đã đụng ngay bạn trai cũ, chết tiệt cái này đúng là lúng túng quá. Chử Diễm chú ý tới dáng vẻ của hai người, ánh mắt lướt qua người thiếu niên có diện mạo xinh đẹp trước mặt, nghiêng đầu hỏi Diệp Chuẩn: "Bạn em à?" "Vâng." Diệp Chuẩn sờ mũi, dưới đáy lòng thêm lên trước một chữ, sau đó khẽ hất cằm sang phía đối diệu, sắc mặt lạnh lùng lên tiếng chào chàng thiếu niên kia: "Mạc Sanh, trùng hợp thật đó." Mạc Sanh nghe vậy, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười, trong ánh mắt cậu ta còn theo chút giễu cợt, nhìn thẳng vào Diệp Chuẩn: "Đã lâu không gặp, Diệp Chuẩn." Chia tay từ năm trước đến nay là lần đầu gặp lại, đúng là đã rất lâu rồi không gặp. Diệp Chuẩn nhớ Mạc Sanh là sinh viên Học viện Nghệ thuật, trường học nằm ở bên cạnh khu phố buôn bán. Nửa năm trước chia tay, Diệp Chuẩn vẫn bận chuyện trang trí khai trương quán bar. Mạc Sanh không đi tìm cậu, cậu cũng không quay lại bên này, nên cả hai vẫn không chạm mặt, không ngờ hôm nay tới đây thì vừa vặn đụng nhau. Cảnh tượng ba người đứng nhìn nhau có hơi kỳ quái, Diệp Chuẩn chủ động hỏi Mạc Sanh: "Em đang đi về trường?" "Không thì sao?" Mạc Sanh hỏi ngược lại. "Một mình?" "Còn nó nữa." Mạc Sanh chỉ vào con mèo trong ngực rồi tiến về phía hai người, thời khắc đi ngang qua cạnh Diệp Chuẩn ánh mắt Mặc Sanh dừng trên người Chử Diễm một lát, chủ động mở miệng nói: "Chào anh." "Chào cậu." Chử Diễm khẽ vuốt cằm coi như đáp lại. Mạc Sanh gật đầu một cái, nở nụ cười ý tứ sâu xa với Diệp Chuẩn, sau đó rời đi không quay đầu lại. Diệp Chuẩn: ". . ." Hai người từng qua lại một thời gian ngắn, nhưng Diệp Chuẩn hiểu rất rõ Mạc Sanh, tuy không biết nụ cười của Tiểu Hỗn Đản kia có ý gì, nhưng cậu cảm thấy đây là dự cảm xấu. Diệp Chuẩn nhíu mày, quay đầu lại nhìn về hướng Mạc Sanh vừa rời đi, suy ngẫm nụ cười kia của cậu ta có ý gì thì chợt nghe thấy tiếng hỏi thăm lờ mờ bên cạnh: "Bạn trai cũ?" Ba chữ này làm Diệp Chuẩn nổ đom đóm mắt, cậu bất ngờ quay đầu lại nhìn về phía Chử Diễm, thấy đối phương cũng đang nhìn mình, anh lặp lại lần nữa: "Bạn trai cũ à, người ban nãy." Diệp Chuẩn: ". . ." Giáo sư, thầy có cần thông minh như vậy không. "Rõ ràng vậy sao? Làm sao thầy nhìn ra được?" Diệp Chuẩn sờ mũi, vừa xác định quan hệ với Giáo sư đã đụng ngay bạn trai cũ nên cậu có phần xấu hổ, nhưng mà nãy cậu và Mạc Sanh hình như không nói gì mà, thế mà anh cũng nhìn ra được sao? "Không khí giữ hai người quá lúng túng." Chử Diễm lời ít ý nhiều, cũng không nói mình đã thấy những cảm xúc khác nhau trong ánh mắt của Mạc Sanh khi nhìn Diệp Chuẩn. ". . . Là quá lúng túng." Diệp Chuẩn sờ lỗ mũi một cái, nếu bị người khác bắt gặp thì không sao, nhưng đây lại là một người nghiêm túc như giáo sư. "Con mèo của cậu ấy hình như không thích em cho lắm." Chử Diễm hỏi. "Không phải là hình như, mà cực kì ghét em đó chứ, lúc trước nó từng cào em, chỉ có Tiểu Ngũ là đáng yêu thôi." Câu nói này Chử Diễm không phát biểu ý kiến gì, Tiểu Ngũ đáng yêu trong miệng cậu cũng đã từng cào Tần Miễn. Cuộc gặp gỡ vô tình với Mạc Sanh chỉ như một khúc nhạc đệm, Chử Diễm không để ý, mặt vẫn bình tĩnh đi về hướng chợ đêm, trái lại Diệp Chuẩn thì không nhịn được hỏi: "Giáo sư, thầy có để ý không?" "Cái gì?" "Bạn trai cũ của em." Chử Diễm nghe vậy bước chân ngừng lại một lát, quay đầu nhìn cậu: "Em nói phương diện nào?" "Tất cả." "Không biết." Chử Diễm hơi ngừng lại rồi nói: "Bất kể em hay tôi, mỗi chúng ta đều có vòng tròn cuộc sống của riêng mình và những mối quan hệ cũ. Tôi không phải con người hẹp hòi, không cần quá bận tâm chuyện quá khứ." Diệp Chuẩn nghe anh nói, nỗi lo lắng trong lòng được giải tỏa, cả người dễ chịu hơn hơn: "Thật vui khi chúng ta đạt được nhận thức chung, những chuyện từ quá khứ không cần bận tâm, nhưng những chuyện sau này sẽ rất quan trọng." Nói rồi cậu bỗng nhiên vươn tay về phía Chử Diễm, lông mày cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, Gáo sư." Chử Diễm khẽ nhướng mày, anh nhìn thấy được sự vui vẻ trong mắt cậu đáy lòng chợt mềm nhũm, anh đưa tay ra nắm lấy tay cậu: "Xin chỉ giáo nhiều hơn." Sau khi dạo chợ đêm, Chử Diễm đưa Diệp Chuẩn về nhà. Diệp Chuẩn nhìn xe anh rời khỏi mới ngâm nga bài hát bước vào tiểu khu. Về đến nhà, Diệp Chuẩn đang chuẩn bị đi tắm, móc điện thoại ra theo thói quen nhấn sáng màn hình thì phát hiện có một tin nhắn mới mới, tiện tay mở ra . Mạc Sanh: Anh là thụ? Tin nhắn do Mạc Sanh gửi tới, hai người chia tay đã nửa năm, không có ai chủ động liên lạc với đối phương. Không ngờ lần này Mạc Sanh lại nhắn với mình là câu "Anh là thụ", Diệp Chuẩn có chút im lặng. Diệp Tiểu Chuẩn: nói bậy gì vậy. Mạc Sanh: anh là thụ. Tin nhắn trả lời của Mạc Sanh gửi tới rất nhanh, lần này còn dùng câu khẳng định. Diệp Chuẩn chưa kịp đáp lại, cậu ta đã gửi tin nhắn tiếp theo tới ngay sau đó. Mạc Sanh: đáng đời. Diệp Chuẩn: ". . . . . ." Diệp Chuẩn rốt cuộc cũng hiểu nụ cười kia là gì, chỉ là giọng điệu hả hê này của cậu ta có ý gì? Tốt xấu gì ban đầu hai người cũng xem như chia tay trong hòa bình mà? Còn nữa, thụ hay công, không phải còn chưa quyết định sao? Tác giả có lời muốn nói: Diệp Chuẩn: cái này còn chưa chắc chắn mà. Chử Diễm: ừ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]