Editor: Libra moon Trên đường tới sân bay, Chử Diễm có gọi đến hai lần. Diệp Chuẩn biết nhất định anh đã đoán được ý định của mình, nếu không đã không gọi hai cuộc điện thoại vừa rồi, nhưng cả hai đều bị nhấn từ chối. Cậu không muốn nghe bất cứ lời khuyên dừng lại nào từ Chử Diễm vào lúc này nữa. Đây chính là một cơ hội, một cơ hội quan trọng để xoay chuyển quan hệ của hai người. Không thể đảm bảo một khi kéo dài, thì quan hệ giữa hai người có trở lại vạch xuất phát hay không, cậu không hề muốn điều này xảy ra. Sau khi cúp máy không lâu, Chử Diễm gửi tới một tin nhắn, nội dung chỉ vẻ vẹn bốn chữ nhưng ý nghĩa sâu xa ——"Đừng làm bừa." Diệp Chuẩn khẽ nhếch môi, trả lời lại một câu “Hôm nay em đã quyết định rồi” rồi nhét điện thoại vào túi, cậu quay qua nói với tài xế: “Bác tài, làm ơn chạy nhanh hơn chút, tôi cần phải đuổi kịp chuyến bay.” "Được thôi!" Tài xế nhấn ga, xe chạy như bay. Bên kia, Chử Diễm đã xem tin nhắn của Diệp Chuẩn, anh cảm thấy hơi nhức đầu. Vừa rồi Diệp Chuẩn nói câu "Thầy chờ em", anh đã đoán được người này muốn làm gì. Anh gọi điện ngăn cản, nhưng cả hai cuộc gọi liên tiếp đều tắt máy, rõ ràng đang biểu thị cậu sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào. Đây chính là con người của Diệp Chuẩn, cho dù hiện tại hai người quen nhau chưa lâu. Chử Diễm biết đối phương là kiểu người tùy ý, nhưng một khi đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi. Mà quyết định lần này, là vì mình. Chỉ vì một câu nói của anh mà, đã không do dự chạy từ nơi khác chạy đến. Ý thức được điều này, ngón tay Chử Diễm dừng trên màn hình hồi lâu, anh xóa dòng tin nhắn đã soạn sẵn trên màn hình không gửi nữa, ôm Tiểu Ngũ đứng dậy đến thư phòng. Chử Diễm không biết nhà Diệp Chuẩn nằm ở thành phố nào, cũng không rõ khi nào cậu sẽ đến đây. Thái độ không nhận điện thoại của Diệp Chuẩn nói rõ cậu sẽ không nghe bất cứ lời khuyên nào, dù anh có nhiều lời cũng vô ích nên quyết định chỉ gửi tin nhắn nói tới nơi thì gọi điện, đích thân anh sẽ ra đón. Thời gian chờ đợi, Chử Diễm sửa lại luận văn của mình để đăng lên tạp chí. Hơn mười hai giờ đêm, chiếc điện thoại đặt một bên cuối cùng cũng vang lên, trên đó hiển thị một dãy số xa lạ không phải của địa phương này. Khoảng thời gian này, Chử Diễm chỉ nhìn một cái cũng đoán được cuộc gọi này là của Diệp Chuẩn. Đặt tài liệu trong tay xuống, anh vừa nhận điện thoại vừa lấy chìa khóa xe trên bàn đứng dậy đi về phía cửa, mới đi được vài bước thì anh bỗng dừng lại “Em nói em đang ở đâu?” "Dưới nhà thầy." Chử Diễm bỗng thấy dở khóc dở cười, mình còn đang định tới sân bay đón người, ngược lại người ta đã chạy tới dưới lầu rồi. Chử Diễm không biết vì sao Diệp Chuẩn biết được nơi ở của mình, nhưng dù sao cậu cũng tự có cách của mình, anh cũng không hỏi nhiều chỉ nói "Tới ngay" rồi cúp điện thoại. Trước khi ra cửa Tiểu Ngũ cào cào chân anh không buông, Chử Diễm xoa đầu nó, lấy quả bóng đồ chơi bên cạnh đưa cho nó, rồi mới đi ra. Đi đến cửa chung cư, Chử Diễm đã thấy Diệp Chuẩn ngồi trên cái ghế bên cạnh phòng bảo vệ, bác bảo vệ nhô đầu ra cửa sổ tán dóc với cậu. "Diệp Chuẩn." Chử Diễm bước tới gọi cậu một tiếng. Diệp Chuẩn ngẩng đầu nhìn tới, sau khi thấy anh cậu nở nụ cười thật lớn, giơ tay lên vẫy vẫy: "Giáo sư." Diệp Chuẩn vội vàng tới, tóc bị gió thổi hơi lộn xộn, cơ thể có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng hành động bất chấp để gặp anh, làm Chử Diễm cảm thấy cậu dễ nhìn hơn bất cứ ai trước kia. Giây phút anh nhìn thấy cậu mỉm cười với anh, Chử Diễm chợt có cảm giác một bông hoa nở rộ trong nháy mắt, nhưng không để người trước mặt kịp rung động. Diệp Chuẩn đứng lên đi tới trước mặt Chử Diễm cười nói: "Em đã trở lại rồi à?" Cậu vừa tiến lại gần, Chử Diễm đã ngửi thấy mùi rượu rõ ràng trên người đối phương: "Em đã uống rượu sao?" "Uống một chút." Diệp Chuẩn kéo cổ áo T shirt của mình ngửi một cái, "Mùi rất nồng ư?" Chử Diễm ngửi mùi thôi là biết, là cậu không chỉ uống một chút. Nhưng anh cũng chẳng hỏi nhiều, thấy sắc mặt cậu không tốt lập tức chuyển đề tài: "Sắc mặt em có vẻ không tốt." "Hả?" Diệp Chuẩn sờ mặt, cười nói, "Có thể vì đói, em vẫn ăn cơm nữa, giáo sư có thể nể mặt ăn khuya cùng em không?" Giờ đã là nửa đêm, Diệp Chuẩn cả cơm cũng chưa ăn lại uống tới nỗi quanh người đều là mùi rượu. Chử Diễm theo bản năng muốn mở miệng dạy dỗ nhưng nghĩ lại cậu không phải thằng cháu trai cứng cổ của mình, hơn nữa nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cậu, cũng không thể mắng được, anh chỉ có thể thở dài trong lòng, nói với cậu: "Đi lên trước đã." Chử Diễm nói đi lên ý là lên căn hộ của anh, Diệp Chuẩn đương nhiên sẽ không từ chối, bước vào trong tiểu khu của anh. Chử Diễm ở tầng mười bảy, trong khi thang máy đang đi lên, Diệp Chuẩn nghĩ thầm trước đó cậu đã từng tưởng tượng nếu Chử Diễm đồng ý mời mình làm khách thì cậu nên mặc gì, không ngờ tới lúc nó thành sự thật thì cậu toàn là mùi rượu. Nghĩ tới đây cậu không kìm được cười ra tiếng. "Cười gì vậy?" Chử Diễm hỏi. "Cảm thấy vui thôi." Diệp Chuẩn nói. Vì sao cậu vui vẻ không cần nói cũng biết, Chử Diễm nhếch nhẹ khóe môi. Hai người ra khỏi thang máy, nhà Chử Diễm nằm ngay bên trái cửa thang máy. "Giáo sư, chỉ có mình thầy sống ở đây thôi sao?" Diệp Chuẩn hỏi, cậu thầm nghĩ nếu bố mẹ Chử Diễm cũng sống ở đây thì việc mình đột ngột tới thăm, mà không theo mang quà ra mắt có phải quá thất lễ không. “Ừ.” Chử Diễm cầm chìa khóa mở cửa, năm nay anh mới tới đại học S làm việc, quyết định ở lại chỗ này rất lâu nên mới mua nhà. Nghe anh nói vậy Diệp Chuẩn mới yên lòng, ý đồ đen tối sát lại gần anh còn cố ý hạ giọng nói: " Hai tên đàn ông độc thân huyết khí phương cương (*) chúng ta, chung một phòng suốt một đêm có vẻ không tốt lắm?" *Huyết khí phương cương: tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai. Cậu tiến lại gần mùi rượu trên người càng rõ ràng hơn, chui thẳng vào mũi Chử Diễm. Nhưng nhiều hơn là hơi thở đặc biệt của Diệp Chuẩn, từng chút từng chút, trêu chọc thần kinh Chử Diễm. Bàn tay đang mở cửa của anh dừng lại một chút, Chử Diễm nhìn cậu một cái: "Tiểu Ngũ cũng ở đây, đừng suy nghĩ lung tung." Diệp Chuẩn sửng sốt một hồi mới nhớ tới anh đã từng nói Tiểu Ngũ là con mèo anh lông ngắn màu xám tro, cậu khẽ cười một tiếng rồi đi theo vào cửa. Chử Diễm lấy dép từ trong giày tủ ra cho cậu thay, bên cạnh là Tiểu Ngũ vẫn luôn chờ anh từ lúc anh ra cửa tới lúc trở về, hiện giờ nó đang kéo kéo ống quần anh, theo thói quen Chử Diễm khom lưng ôm nó đi về phía phòng khách. Diệp Chuẩn đổi dép xong cũng đi theo sau, cậu tới gần nhìnTiểu Ngũ đang nằm trong ngực anh: "Đây là con mèo thầy nuôi sao?" "Ừ, nó tên Tiểu Ngũ." Chử Diễm thả Tiểu Ngũ xuống trên ghế sa lon, quay đầu nói với cậu: "Nó không thân thiện với người lạ cho lắm, em cẩn thận đừng để bị nó cào." "Vâng." Ngoài miệng Diệp Chuẩn đồng ý, nhưng cơ thể lại ngồi xổm xuống, cậu cúi đầu nhìn Tiểu Ngũ trên ghế sa lon, nó cong lưng lên nhìn cậu, đôi mắt mèo con mang theo chút phòng bị. Diệp Chuẩn cũng không để ý, cười chào hỏi: "Chào Chử Tiểu Ngũ, anh tên Diệp Tiểu Chuẩn lần đầu gặp mặt xin chỉ giáo nhiều hơn." Tiểu Ngũ trừng mắt nhìn cậu chằm chằm, Diệp Chuẩn nụ cười trên mặt vẫn không giảm trong mắt mang vẻ thân thiện và yêu thương. Một người và một con mèo cứ thế nhìn nhau, dần dần sự phòng bị trong mắt Tiểu Ngũ cũng giảm dần, cái lưng cong lên từ từ thả lỏng, thăm dò kêu "Meo" một tiếng. "Meo meo." Diệp Chuẩn học theo đáp lại một tiếng, cậu vươn tay đến trước mặt Tiểu Ngũ, "Xin chào, bảo bối." Tiểu Ngũ hơi do dự, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn Chử Diễm bên cạnh một cái thấy con sen xúc phân của mình không ý kiến mới từ từ dơ chân trước lên, đặt vào lòng bàn tay Diệp Chuẩn. "Ngoan quá ." Diệp Chuẩn cười nói. Chử Diễm đứng một bên nhíu mày nhìn một người một con mèo tương tác với nhau, trong lòng có phần kinh ngạc. Tiểu Ngũ luôn không thích gần gũi với người lạ, ngay cả Tần Miễn thường xuyên tới đây cũng không nhận được sự yêu mến của nó. Muốn ôm một cái để kiểm tra còn phải dụ dỗ cả buổi sáng, vậy mà Diệp Chuẩn mới tới nhà lần đầu chỉ mới nói vài ba câu đã dụ nó được đưa móng vuốt ra điều này làm cho anh rất bất ngờ. Ánh mắt nhìn sang khuôn mặt tươi cười của Diệp Chuẩn, dưới ánh đèn trần nhà trong phòng khách, hàng mi dày mảnh dài của cậu dài giống một chiếc quạt lông mềm mại, in thành một cái bóng nhỏ dưới mắt cậu. Có câu nói" Mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp ", đến lúc này Chử Diễm mới phát hiện ra câu nói này không chỉ để ám chỉ con người. Trời sinh trên người Diệp Chuẩn đã có thứ gì đó làm cho cả người lẫn mèo đều không kháng cự được. Bình tĩnh nhìn một hồi Chử Diễm mới thu lại ánh mắt, đến bên cạnh rót cho Diệp Chuẩn cốc nước nóng: "Trong nhà chỉ có thôi em có mì sợi ăn không?" “Hả?” Diệp Chuẩn cầm lấy cốc nước, chớp chớp mắt vài cái mới phản ứng kịp ý của câu này, “Giáo sư, thầy nấu mì cho em à, tự tay thầy nấu?” “Không thì sao đây?” Chử Diễm hỏi ngược lại. Mấy nhà hàng và quán mì gần đây đều đã đóng cửa, cửa hàng 24h nếu không phải bán đồ nướng thì cũng ở quá xa. Diệp Chuẩn vẫn chưa ăn cơm tối mà ăn đồ nướng thì quá nhiều dầu mỡ, gọi đồ ăn ngoài cũng phải chờ một lúc, nên anh quyết định tự mình lăn vào bếp cho nhanh. "Dĩ nhiên em sẽ ăn!" Diệp Chuẩn vội vàng gật đầu, "Thầy nấu gì em cũng ăn, ôi giáo sư thầy còn có thể nấu mì sao?" "Biết một chút, em chờ đó đi." Chử Diễm nói xong đi vào gian phòng khách ở tầng một, khi đi ra trên tay anh cầm một chiếc khăn mặt mới đưa cho Diệp Chuẩn: "Đi rửa mặt, cả người toàn mùi rượu." Lúc nói lông mày anh tuấn hơi nhíu lại một chút, hiển nhiên vì không thích mùi trên người Diệp Chuẩn. Diệp Chuẩn cũng biết cả người mình đều mùi rượu, cậu nhận lấy khăn lông cười khanh khách nói: "Vậy em đi phải tắm thì mới khử được cái mùi này." Chử Diễm: ". . . . . ." Tác giả có lời muốn nói: Diệp Chuẩn: Cùng nhau tắm chứ sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]