Trong lúc Diệp Sơ Khanh còn chưa kịp phản ứng thì Trần Thiệu đã mặt không đổi sắc mà tiết lộ chuyện cô mang thai ra ngoài, mặc dù là trong sạch, nhưng bạn trai cũ nói cái gì mà không quên được em lại bị chồng nghe được, thật sự không hiểu sao cô hơi chột dạ. 
Chắc Trần Thiệu nghe được rồi nhỉ…? 
Cô nhìn Trần Thiệu một chút, phản ứng chậm mất nửa nhịp: “Không phải anh đang đi công tác à?” 
“Kết thúc sớm, vừa mới về.” 
Trần Thiệu nhìn Ngụy Viễn Hạc, anh không biết Ngụy Viễn Hạc, nhưng vẫn xem như biết cha anh ta, cũng không cần nể mặt gì, cười cười: “Nếu cậu không quên được Sơ Khanh thì cứ nhớ tiếp đi, có điều cũng vô dụng thôi, Sơ Khanh đã gả cho tôi rồi.” 
Diệp Sơ Khanh không nhịn được mà liếc trộm anh, sau đó nhìn Ngụy Viễn Hạc, mặt đen như đít nồi, sự xấu hổ trông thấy, sự mất mặt khi bị hai bên từ chối đều có thể nhìn thấy trên mặt anh ta. 
Quá sung sướng. 
Diệp Sơ Khanh nhẹ nhàng thở dài, lập tức ôm lấy Trần Thiệu, nghiêng đầu một cái, tựa vào cánh tay của anh, hoàn toàn là dáng vẻ của một cặp vợ chồng đằm thắm, tiện thể có cơ hội bày tỏ sự chân thành, cô nhíu mày liếc Ngụy Viễn Hạc một cái rồi quay đầu nói với Trần Thiệu: “Chúng ta đi thôi.” 
Vì tiết mục xen giữa này, cảm giác khó chịu khi bị mùi khói thuốc làm ngạt thở lúc nãy của Diệp Sơ Khanh cũng biến mất trong nháy mắt, cả người đều sảng khoái. 
Cô và Trần Thiệu cùng nhau đi về hướng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039613/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.