Hai đứa trẻ này thừa hưởng toàn bộ gen tốt của bố mẹ, khi sinh ra đỏ hỏn sau đó thì vô cùng trắng trẻo thơm tho, hai cục nhỏ nhỏ, rất đáng yêu.
Anh trai tên là Văn Tri Cảnh, em gái tên là Văn Tri Linh.
Sự nuông chiều của Văn Lương đối với hai cục cưng nhỏ này cũng không kéo dài được bao lâu, chờ Trần Điệp hết ở cữ, sự kiên nhẫn của Văn Lương đối với Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh cuối cùng cũng tiêu hao hết.
Anh căn bản không tưởng tượng nổi sao trẻ con có thể ầm ĩ như vậy.
Đói cũng khóc, lạnh cũng khóc, nóng cũng khóc, ngày thường nằm trên giường không có chuyện gì cũng khóc.
Một người cũng đủ đau đầu rồi, bọn họ còn một lần hai đứa.
Khi khóc lên là khiến cả nhà nhốn nháo một trận.
Văn Lương có tính cách tùy ý thành thói quen, sau khi bị làm phiền thì không muốn dỗ dành nhiều, mời thêm hai dì chăm sóc Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh.
Tối hôm đó, Văn Lương từ công ty về nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc của Văn Tri Linh.
Ba tháng đầu đã trôi qua, anh trai Văn Tri Cảnh đã không còn thích khóc như lúc mới sinh, phần lớn thời gian vẫn rất ngoan ngoãn, người đứng đầu tạo ra tiếng ồn trong nhà không ai khác ngoài Văn Tri Linh.
Văn Lương thay giày ở cửa ra vào, thấy Trần Điệp đang ôm Văn Tri Linh dỗ dành.
Văn Lương nhíu mày: “Dì đâu?”
“Em gái khóc cả buổi chiều, dì vừa mới rảnh đi ăn cơm.” Trần Điệp hất cằm về phía Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039598/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.