Bản thân công chúa lúc này có chút ngơ ngác.
Thế kỷ 21, chỉ khi nghe Trần Thiệu mỉa mai Trần Thư Viện, Trần Điệp mới nghe thấy từ “công chúa”, mà bây giờ từ này lại gõ vào trán của mình.
Đàn ông xấp xỉ ba mươi theo đuổi con gái đều như vậy sao?
Nhưng Trần Điệp vẫn không thể khống chế được gò má bắt đầu nóng lên, cô hít thở chậm lại.
Văn Lương vẫn ngồi xổm trước mặt cô như cũ, ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt đen thẫm, chỉ có khóe mắt là chứa chút ý cười nhỏ bé, trông có phần gian trá.
Trần Điệp phản ứng chậm một nhịp mới rút chân về từ trong tay anh.
Văn Lương khẽ nắm mắt cá chân của cô rồi đặt chân cô xuống sàn. Chân của Trần Điệp trắng nõn, thon thả, đeo đôi giày thủy tinh kia cực kì xinh đẹp, gân achilles* của cô cao, bắp chân vừa đều vừa thẳng, càng thích hợp với giày cao gót có độ cao như vậy.
(*gân Achilles: gân ở gót chân, kéo dài từ bắp chân.)
Diệp Sơ Khanh ở bên cạnh vỗ tay “bốp bốp” hai cái, cũng không biết có phải cố ý hay không, cô nói: “Công chúa điện hạ, đôi giày này người mang mới có thể gọi là giày thủy tinh.”
Văn Lương khẽ nhếch khóe miệng: “Thích không?”
Trần Điệp hạ tầm mắt nhìn thử: “Ừ.”
“Vậy gói lại, hay là mang đi luôn?”
Giày cao gót này quá cao, chỉ thích hợp với một số trường hợp đặc biệt, bình thường đi sẽ rất mệt, Trần Điệp đổi lại đôi giày ban đầu: “Gói lại đi.”
Cô vừa nói xong, Văn Lương đã rút thẻ ra đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039562/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.