Dây điện chằng chịt trên đỉnh đầu, còn có thể nghe được âm thanh ồn ào huyên náo trong dinh thự Ý Vạn cách đó không xa.
Ban đầu, nhũ danh “Linh Linh” này chỉ là cô nói bừa mà thôi, cũng bởi vì cô ngại cái tên cha mẹ nuôi ở thị trấn nhỏ đặt cho cô có phần khó nghe, cảm thấy Văn Lương sẽ cười nhạo mình nên mới nói cho anh cái tên Linh Linh.
Anh cũng ít khi gọi cô như vậy, hầu như lúc nào cũng gọi cô bằng cả họ lẫn tên.
Nhưng ngay từ đầu, nhũ danh này đã là giả, Trần Điệp cũng không biết nên phản ứng như thế nào cho phải.
Cô đẩy Văn Lương ra, chăm chú nhìn anh, rồi xoay người bỏ đi.
Trở lại dinh thự Ý Vạn, Phương Nguyễn vẫn còn đang tức giận tranh cãi với Chu Kỳ Thông mấy chuyện gì đó, nhưng Chu Kỳ Thông đã bất động tại chỗ, không nói gì, cũng mặc cô đi đâu thì đi.
Trần Điệp đi đến, gọi tên Phương Nguyễn.
Phương Nguyễn sửng sốt, lập tức chạy lại: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Trần Điệp lắc đầu: “Chúng ta về thôi.”
Vừa rồi, Phương Nguyễn ở trên bàn cơm không uống rượu, cũng không muốn Trần Điệp xuất hiện trong hoàn cảnh này, rất nhanh liền đưa Trần Điệp về nhà.
Bên kia.
Văn Lương trở lại dinh thự Ý Vạn chậm hơn Trần Điệp một bước.
Khi nãy ở dinh thự xảy ra chuyện, ông chủ đã vội vàng chạy đến, chỉ là đến nơi rồi thì lại không thấy Văn Lương, bây giờ rốt cuộc cũng thấy rồi, lập tức khom lưng, cúi đầu nhận lỗi về những chuyện đã xảy ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039557/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.