Trần Thư Viện lắc lắc cánh tay Lâm Thuyên, an tâm thoải mái làm nũng: “Chẳng phải là con sắp tốt nghiệp sao, vì thế tháng trước con đã mua rất nhiều quần áo, dùng hết hạn mức mà ba cho mất rồi.”
Lâm Thuyên véo mũi cô ta: “Con cũng đừng tìm cớ, con tốt nghiệp cũng không có việc làm, sao lại cần mua quần áo, hơn nữa, quần áo của con còn ít à?”
“Ui!” Trần Thư Viện mất hứng nhíu mày, “Mẹ!”
“Được rồi, được rồi, tổ tông.” Lâm Thuyên rút thẻ từ ví tiền ra đưa cho cô ta, “Tính tình này, không thuận theo con thì con liền nháo, giống như khi còn bé vậy.”
Trần Thư Viện nhận lấy thẻ, lập tức vui vẻ, ôm Lâm Thuyên một cái: “Mẹ là tốt nhất!”
Hai người hẹn nhau đến thẩm mỹ viện.
Lâm Thuyên hất cằm về phía quán cà phê: “Trước tiên, đi mua một ly uống đi.”
Trần Thư Viện gật đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc — Trần Điệp.
Bước chân Trần Thư Viện chậm lại, không muốn Lâm Thuyên nhìn thấy Trần Điệp, vội vàng kêu lên: “Mẹ!”
“Sao thế?”
“Sắp đến giờ hẹn rồi, mẹ đi qua thẩm mỹ viện trước đi, con đi mua hai tách cà phê mang lên.”
Lâm Thuyên cũng không cự tuyệt, nhìn đồng hồ gật đầu: “Được, vậy con mau đi đi, ly của mẹ thêm sữa không thêm đường.”
“Con biết rồi.”
Trần Thư Viện nhìn Lâm Thuyên từ bên kia đường đi thẳng lên thang máy mới xoay người đi vào quán cà phê.
***
Mặc kệ đã qua bao lâu, Trần Thư Viện vẫn luôn khắc sâu ấn tượng đối với ký ức lúc bé ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-trong-tay/1039533/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.