Tịnh Nhi bởi vì lạnh mà tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, thứ đầu tiên cô thấy không phải trần nhà xa hoa với chùm đèn khổng lồ quen thuộc của gia đình mình mà là một nơi tồi tàn xa lạ.
Mái tôn lợp từng hàng, có lẽ vì thế mà trời đã tối om mà trong này vẫn nóng như lửa đốt. Đã vậy trên đó còn đầy những mạng nhện chẳng chịt bẩn thỉu, tựa như chủ nhân ngôi nhà này đã tám kiếp không thèm quét dọn vậy. Cũng có thể đây là nhà bỏ hoang.. Phải rồi, đứa điên nào chịu đi quét dọn một nơi đã bị bỏ chứ?
Nhưng tại sao cô lại ở đây??
Những mảnh kí ức còn sót chạy quanh trong đầu Tịnh Nhi.. Sau đó cô nhanh chóng đưa ra kết luận: chắc chắn mình bị bắt cóc rồi!
Gia đình Tịnh Nhi rất giàu có, mặc dù Vi gia không phải có tiền nhất thành phố, cũng không phải nắm trong tay quyền lực to lớn nhất, nhưng đảm bảo hơn cả vạn người. Đám bắt cóc đã nhắm đến nhà cô từ lâu nhưng vì bên cạnh Tịnh Nhi luôn có người giúp việc nên mới không thể động tay động chân.
Nhưng sao hôm nay lại..??
Cô nhăn mày, cảm giác sau gáy thật đau.
Phải rồi!
Con bé Ngọc Nhi, đứa con hoang chết tiệt đó đã đẩy mình xuống cầu thang. Có thể chính nó đã nhân lúc mình bất tỉnh mà gọi người đến kéo mình đi.
Nghĩ đến người cùng tên này, Tịnh Nhi không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi. Cô ta là con gái riêng của mẹ kế cô, cũng chính là vợ hai của ông bố già.
Mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-tham-my/178517/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.