Chuyến tàu chỉ năm ngày nữa sẽ khởi hành.
Nhất định chỉ ở cạnh anh ấy thêm năm ngày này nữa thôi, cô đã hạ quyết tâm rồi!
Nằm trong vòng tay Đại Thần, trần nhà tối mờ vì thứ ánh sáng dìu dịu của đèn ngủ nhỏ không thể chiếu rọi toàn bộ không gian. Dạo gần đây khả năng thức đêm của cô càng lúc càng tăng cao, Đại Thần vất vả cả ngày, đến tối còn tìm mọi cách làm cô thoải mái cho cô ngủ. Biết rõ như vậy nên Tịnh Nhi luôn giả bộ vật vã một vài phút rồi điều tức hơi thở, đểu đều đều đều.. ai cũng đã nghĩ cô ngủ thật say rồi.
Anh đợi một chút, dém lại chăn cho cô rồi ra ngoài tiếp tục làm việc tới tận khuya mới quay trở lại. Thời gian chỉ có một mình trong phòng Tịnh Nhi tận lực suy nghĩ cốt truyện bám sát chủ đề gia đình, cũng có khi trộm ngửi mùi hương còn vương lại trên chiếc gối bên cạnh của anhấy.. Sau đó chậm rãi tưởng tượng chuyện tương lai, nếu như cô đi rồi, anh có vứt bỏ mọi thứ để đi tìm cô hay không?
Vẫn biết chuyện này là hoang đường, phản khoa học vô cùng. Một khi đã quyết quay đầu còn muốn người khác rũ bỏ mọi thứ để chạy theo mình? Ai biết được chứ, cô dù dứt khoát đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái. Cô gái trẻ ấy lần đầu nếm trải vị ngọt ngào của tình yêu, luyến tiếc rời bỏ nó.
Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của anh quay trở lại, cô vờ xoay người, chỉnh lại hơi thở rồi đợi anh nằm xuống bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-tham-my/1576982/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.