Cuộc chiến vô nghĩa rất nhanh dừng lại, bởi một trong hai người là gái sắp ba mươi, hơn nữa còn là vị giáo sư trẻ tuổi có học thức. Tiểu Ngọc hất mạnh cánh tay của Tịnh Nhi, vừa thở vừa lui về một góc. Mẹ nó, bà dì thật sự nguy hiểm mà, làm khả năng kiềm chế của cô giảm sút hẳn. Trước đến giờ có khi nào Tiểu Ngọc mất bình tĩnh đến độ đích thân ra tay với người khác đâu chứ? Cô đều bình tĩnh chờ đợi, đứng sau tính kế cho đến khi kẻ đó rơi vào sự đau đớn tuyệt vọng cuối cùng mới thôi. Lần này là ngoại lệ duy nhất.. Cũng tại con nhỏ ngu ngốc đó ra tay trước, nếu không cô cũng không vùng lên chống trả như vậy! Hừ, đã hám tiền hám của bán nước cầu vinh còn dám ở đó lên mặt với cô như vậy? Được lắm, không nên phí thời gian với loại này, tốt nhất cứ gạt nó ra khỏi cuộc sống của Thần trước đã rồi tính! “Cô muốn gì?” “Muốn gì là muốn gì?” Tịnh Nhi nhíu mày quay sang, mặt cả hai người đều có những vết cào rướm máu, những vết đỏ bầm tím rất ghê người. Tịnh Nhi tự dưng có chút hốt hoảng không rõ.. Cô lại đi đánh người? Còn đánh cho người ta đến mức thảm thế kia nữa?.. Mặc dù cô ta ra tay với cô cũng chẳng nhẹ nhàng gì nhưng nhìn những vết thương do chính mình gây ra, cảm giác áy náy vẫn không thể tránh khỏi. “Cô muốn thế nào mới rời khỏi Thần?” Tiểu Ngọc bị xước rất nhiều trên mặt, khuôn mặt xinh đẹp này vốn là niềm tự hào của cô, giờ này bỗng dưng bị vẽ hoa làm cô có chút không nhịn nổi. Hừ, biết vậy khi nãy vả gãy mũi nó cho rồi! Cô còn nương tay với nó nữa chứ, đúng là ngu ngốc mà! “Tiền? Bao nhiêu? Tôi có thể cho cô!” “Tôi cần tiền của chị làm gì?” Tịnh Nhi vẫn giữ thái độ áy náy nên nói chuyện có chút dịu giọng. Cô đứng dậy thu dọn bãi chiến trường, chần chừ đáp “Đợi đến lúc được xuất bản truyện xong lấy nhuận bút tôi sẽ mua nhà riêng, việc gì phải xin ở nhờ anh ta chứ?” “Xuất bản truyện?” Tiểu Ngọc có chút mờ mịt, nheo mắt hỏi lại “Cô là nhà văn?” “Đúng vậy!” Tịnh Nhi có chút tiếc nuối “Đáng lẽ lần trước nhà xuất bản SM đã liên hệ với tôi rồi, nhưng buổi hẹn tôi không đến được nên bị trễ..” “Nhà xuất bản SM?” Tiểu Ngọc mỉm cười mờ ám, mấy vết xước rỉ máu trên mặt làm tăng thêm độ tà mị trên khuôn mặt cô nàng “Xuất bản truyện xong cô sẽ đi khỏi đây? Nếu cô kí thỏa thuận, tôi sẽ giúp cô một chút..” * Không hổ là thiên tài, làm việc vô cùng có hiệu suất! Ngay buổi trưa hôm ấy bàn ăn nhà Đại boss đã có thêm một mem mới. Đó là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, lịch lãm trưởng thành lại có thêm mấy phần phóng khoáng. Khác hẳn kiểu lạnh lùng cấm dục của boss nhà mình. Lại thêm anh ta sở hữu đôi mắt màu xanh cuốn hút vô cùng, nhìn đôi mắt ấy Tịnh Nhi không nhịn được nhớ tới đôi mắt xanh xinh đẹp ở thân thể thật sự của mình. Đôi mắt của cô chính là dấu hiệu di truyền rõ ràng nhất của mẹ giành cho cô, ấy vậy mà giờ cô cũng không thể giữ được nữa. “Tiểu Ngọc, đây là ai?” Mắt Xanh mất kiên nhẫn nhịp bàn hỏi nhỏ. Nói thật chứ im lặng nhìn nhau mười mấy phút rồi, chính cô còn không đủ kiên nhẫn chứ đừng nói tới một vị khách vừa mới được mời tới.”Câm miệng, Tiểu Ngọc là tên cho anh gọi à?” Tiểu Ngọc hừ mũi dựa lưng vào ghế sau đó đẩy tay Tịnh Nhi “Đây là Lý tổng, chủ tịch tập đoàn SM, mau chào hỏi đi!” “Cậu vẫn luôn hung hăng như thế, lúc nào cũng chỉ dịu dàng với mỗi Đại Thần!” Anh ta bĩu môi, đôi mắt xanh híp lại thành một đường thẳng “Cũng may Thần tinh tường không bị vẻ ngoài giả tạo đó của cậu lừa!” “Cậu có tin nói thêm câu nữa tôi cắt lưỡi cậu luôn không?” Tiểu Ngọc hừ mũi, ngồi xuống bên cạnh hất hàm với Tịnh Nhi “Mau đưa hàng ra!” “Cậu mới đánh nhau với ai đấy à? Hay lại nuôi mèo để bị nó cào?” Vị Lý tổng nào đó vẫn tiếp tục câu chuyện của mình, trên mặt nhiều thêm một phần ý muốn trêu đùa “Hơn nữa tôi không phải Lý tổng, anh trai tôi mới là tổng giám đốc!” “Cậu là tổng biên tập, không gọi Lý tổng thì gọi là gì?” Tiểu Ngọc khinh thường “Lý biên? Lý tập? Hay Lý viên?” “Được rồi, thua cậu!” Anh ta mỉm cười, lúc này mới nhìn đến tsạp tài liệu Tịnh Nhi vừa đưa tới. Ây go, cô cũng không phải đặc biệt thích được xuất bản sách sau đó nổi tiếng đâu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ ăn nhờ ở đậu nhà boss Thần thế này cũng không phải chuyện gì hay ho. Hơn nữa bạn Ngọc đã tốt bụng gọi cả tổng biên tập SM đến đây rồi, nếu cô lui bước không khéo sẽ bị cô ta hành chết! “Cô là tác giả tiểu thuyết? Thể loại nào? Viết từ bao giờ? Đã đăng lên diễn đàn nào chưa?..” “Ơ..” Tịnh Nhi có chút luống cuống, người này khiếp thật, vào việc một cái lập tức thay đổi thái độ. Nghiêm túc quá sẽ làm người khác căng thẳng có biết không?? “Tôi vẫn up lên diễn đàn X, lấy nick name là Tịnh'ss Nhi'ss!” “Tịnh Nhi?” Lý tổng có chút ngạc nhiên đưa mắt nhìn lại cô một lần, đôi mắt xanh vốn êm dịu như bầu trời nay biến đổi thành biển đầy dông bão “Cô là Vi Tịnh Nhi?” “A, đúng!” Tịnh Nhi gật đầu, đấy mình quá nổi tiếng mà, ai nghe thấy nick name cũng biết ngay tên họ! Hừ, bà cô già biên tập lần trước cũng thật quá đáng, cô lỡ hẹn vì ốm đã xin lỗi mấy tháng trời còn không tha cho cô nữa chứ. Nay để tổng biên tập đến đây rồi, xem sau này bà ta có bị mắng té tát vì bỏ lỡ nhân tào hay không? “Sao anh biết hay vậy?” “Tôi..” Lý tổng hừ lạnh, ném trả cô tập tiểu thuyết dày cộm. Ây, dày quá, ôm cũng nặng trịch rồi! Cái ông Lý tổng điên này nữa, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à? Ném mạnh như vậy, có phải muốn phế luôn tay cô không? Cũng may chụy đây võ công thâm hậu.. “Trước đây đã từng liên hệ với cô!” “...” Có sao trời? Đừng đùa, máy cô cũng chỉ duy nhất cuộc gọi từ số máy của bà biên tập viên SM.. Bà biên tập viên.. Bà.. “Tôi đã chờ cô 2 tiếng, gọi cho cô tổng cộng 108 cuộc điện thoại!” Anh ta nở nụ cười vặn vẹo vô cùng biến thái, Tịnh Nhi vừa nhìn thấy đã không nhịn được toàn thân lạnh toát “Cô không đến, cũng không hề nhấc máy!” “Rõ ràng hôm đó là một chị gái gọi cho tôi..” Tịnh Nhi vừa phun ra câu này, lập tức không khí trong phòng trùng xuống thật sâuuuu.. Sau đó Tiểu Ngọc phì một tiếng, lập tức phá ra cười ha hả. “Giọng cậu qua điện thoại vẫn thế sao Lý tổng??” Tiểu Ngọc cười đến độ nước mắt giàn giụa “Bảo sao mãi cũng không cua được gái, thôi tiểu thụ chuyển qua cua trai đi cho rồi!” “Câm miệng!” Lần này đến Lý tổng nộ hỏa công tâm, song cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự vui vẻ vừa bùng nổ của bạn Ngọc. Tịnh Nhi ngồi một bên, dần dần nhận ra sự sơ hở trong câu chuyện vừa rồi. Thì ra.. Thì ra Lý tổng kia lại có giọng nói êm dịu đến vậy, làm người ta nhẫm lẫn đến mức tưởng đó là một bà chị gái.. “Tịnh Nhi, thì ra cô cũng có tài..” Tiểu Ngọc sau khi cười đã mới quay sang vỗ vai cô an ủi, đôi mắt đã đỡ đi mấy phần coi thường “Lý tổng được mệnh danh là thiên tài đó, cậu ta để mắt đến tiểu thuyết của cô chứng tỏ..” “Chứng tỏ nó hay?” Mắt Tịnh Nhi sáng rỡ, đùa chứ làm gì có ai là không thích được khen? “Chứng tỏ nó biến thái! Dễ tạo thành scandal câu khách!” Tiểu Ngọc tiếp tục phá ra cười “Cậu ta là thiên tài kinh doanh, không phải thiên tài cảm thụ văn chương đâu má!” “...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]