Cùng với dòng người xuống máy bay, rồi lại theo mọi người trong cùng chuyến bay đi lấy hành lý, sự lo lắng của lần đầu tiên đến một nơi xa lạ đã xua tan mọi buồn rầu và nhớ nhung trong suốt hành trình, thay vào đó là sự ngỡ ngàng không biết rời khỏi sân bay rồi đi đâu.
Khi đi quả thật quá vội vàng, vội vàng đến mức cô chỉ biết sẽ có người đón mình, song không biết người đó là ai, nam hay nữ.
Kéo cái va li hành lý nặng cồng kềnh, làm thủ tục nhập cảnh xong, Vệ Tử nhìn thấy khắp nơi trong đại sảnh tiếp đón loáng thoáng những tấm bảng đón người đang giơ cao, trên đó đủ các loại ngôn ngữ, cũng không thiếu tiếng Trung, nhưng cho dù cô mở to mắt đến đâu cũng không nhìn thấy có chữ nào liên quan đến mình.
Thấy mọi người cứ lần lượt làm xong thủ tục và rời đi, sự sốt ruột trong lòng Vệ Tử tăng theo từng phút, không, thậm chí là tăng theo từng giây! Cô cố gắng đứng ở chỗ mà người khác dễ nhìn thấy để thuận tiện cho người đi tìm, cứ chỗ nào dễ thấy là cô lại đến gần - nếu không tìm được người đón cô, không những không có nơi đi, đến việc rời khỏi sân bay thế nào cô cũng không biết.
Đúng lúc sự lo lắng của Vệ Tử chuẩn bị chuyển thành tuyệt vọng thì một giọng nói ấm áp dịu dàng vang lên bên tai cô: “Xin hỏi, cô có phải là Vệ Tử không?”
Giọng nói thật dễ nghe, một cô gái có vẻ đẹp làm rung động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-phai-manh-me/2038994/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.