Hà Linh Tố kiên quyết phản đối đề nghị ở lại của Vệ Tử, lý do là cô không biết khám bệnh, ở đây không cần cô. Nghe thấy thế, Vệ Tử liền kêu lên: “Con không biết khám bệnh, nhưng vừa nãy bác trưởng thôn chẳng nói rồi sao? Nơi đây còn cần giáo viên, cần mở một trường tiểu học Hy Vọng!”.
Hà Linh Tố thở dài: “Trong thị trấn này, những người mắc bệnh nặng hiện không còn nhiều nữa, một thời gian sau mẹ có thể sẽ chuyển đến nơi khác, con định mở trường tiểu học Hy Vọng đó ở đâu?”.
Vệ Tử mở miệng, giận dỗi nói: “Ở đâu con cũng mở!”.
Cuối cùng kết quả thương lượng là, Vệ Tử dù sao cũng vẫn còn hai tháng nghỉ hè, trước mắt ở lại đây giúp đỡ cho mẹ cô, sau đó sẽ bàn bạc tiếp.
Suy nghĩ của Hà Linh Tố là, Vệ Tử mặc dù từ nhỏ đều rất nghe lời người lớn, bà dạy dỗ cô cũng cực kỳ nghiêm khắc, nhưng thực sự cô chưa nếm trải khó khăn gian khổ trong cuộc sống, sau một thời gian ở đây không chịu được sự khắc nghiệt của thiên nhiên thì sẽ quay về thôi.
Điều mà bà không biết là, con gái bà bây giờ không còn giống như trước nữa. Thời gian gần đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện, khiến tư tưởng của Vệ Tử có sự thay đổi rất lớn. Đôi lúc cô suy nghĩ, con người ta rốt cuộc chia làm mấy hạng? Có người sống ở thủ đô hô phong hoán vũ một tay che cả bầu trời, như chủ nhiệm Mã; có người bôn ba khắp nơi chỉ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-phai-manh-me/2038958/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.