Giang Trì xoay người ôm Thịnh Gia Nam vào lòng, hai người nằm trên một cái gối đối mặt với nhau, Thịnh Gia Nam ngước mắt lên liền nhìn thấy đôi mắt đang cong lên của Giang Trì, trong mắt hắn sáng lên ánh pha lê.
Giang Trì khẽ gõ lên chóp mũi cậu, cười nói: "Không phải là không muốn ngủ với tôi à? Nửa đêm bò lên giường tôi là có ý gì thế?"
Thịnh Gia Nam im lặng, cậu bị gió lạnh thổi nên cả người lạnh buốt, lại còn buồn ngủ nữa, lúc này đầu óc có chút mơ hồ. Giang Trì thấy vậy liền muốn dỗ cậu ngủ, giơ tay sờ sờ cánh tay lộ ra ngoài cảm thấy có chút lạnh.
"Sao người cậu lại lạnh như vậy?" Giang Trì hỏi: "Có lạnh không?
Thịnh Gia Nam hít một hơi, nhỏ giọng đáp có, cậu nhận ra mình có dấu hiệu cảm lạnh.
Giang Trì nắm lấy chăn bông bên cạnh, quấn cả người Thịnh Gia Nam lại, quấn cả người cậu kín mít không có chỗ hở.
"Không có lạnh tới mức đó đâu." Thịnh Gia Nam nâng cằm lên, hé miệng nói.
Vì sợ làm hai người bạn trong phòng thức giấc nên hai người đều hạ thấp giọng nói, gần như kề sát tai đối phương.
Giang Trì dựa theo ánh sáng lờ mờ nhìn Thịnh Gia Nam lộ mỗi cái đầu ra ngoài. Trong màn đêm từng đường nét của cậu đều nhiễm ánh trăng mềm mại, mi mắt cậu rũ xuống, lộ ra một chút mệt mỏi, nhìn có chút ngoan.
Khuôn mặt này đã thu hút vô số người ngưỡng mộ, nhưng chỉ có hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-om-yeu-va-chang-ve-si-truc-ma-cua-cau/2574679/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.