Cù Tân Cương nghĩ, đây hẳn là lời tỏ tình.Cô quả nhiên không có đoán sai, chuyện mà Phó Bá Đông muốn làm, là điều mà cô muốn không khác nhau.
Lời tỏ tình của Phó Bá Đông...
Giống như bề mặt lớp băng có sẹo đột nhiên bị lửa làm tan chảy, lớp băng tan chảy bị rạn nút tan chảy.
Cô ấy là một con tàu nổi, nằm trong vùng lãnh hải của Phó Bá Đông
Cù Tân Cương hồi lâu không lấy lại tinh thần, thậm chí còn cảm thấy mình nghe nhầm, cố gắng tìm lý do thích hợp cho mình.
Nhưng Phó Bá Đông quá gần, gần đến nỗi cô không tìm được lý do, ngoại trừ tiếng nước, nơi này dường như không có yếu tố gây xáo trộn nào khác.
Cô không khả năng nghe nhầm được.Tiếng nước dưới vòi sen không lớn, giống như tiếng mưa rơi, rất nhẹ.
Nếu như đã không nghe nhầm, Cù Tân Cương liền không thể không chấp nhận việc này, dành nửa phút để tiêu hóa lời tỏ tình của Phó Bá Đông.
Có đôi khi, cô thực sự rất khó để giải thích tất cả những điều Phó Bá Đông đã làm cho cô, cần phải tìm một lời giải thích, chính là Phó Bá Đông nhất định là muốn lấy thứ gì đó từ cô.
Thời điểm hợp đồng vẫn còn, cô có thể coi hành động của Phó Bá Đông là cuộc trao đổi có điều kiện, là bời vì chữa bệnh, về sau Phó Bá Đông xin lỗi, cô lại không biện pháp nghĩ việc làm của Phó Bá Đông là gây khó dễ.
Cơn nghiện của Phó Bá Đông, dường như đã rất lâu không có phát bệnh, trừ triệu chứng bị dục vọng kiềm chế này, Phó Bá Đông luôn là như thể không cần thiết, dường như chỉ cần duy trì được sự cân bằng, cô liền có thể thỏa mãn.
Cho nên Cù Tân Cương không ngờ rằng, Phó Bá Đông sẽ nói yêu thích.Cô rất ngạc nhiên mà hé môi, đột nhiên nhận ra, tư thế hiện tại của mình, rất thích hợp để được hôn.
Cửa vách ngăn vẫn mở, có luồng khí lạnh bên ngoài tràn vào, Phó Bá Đông đưa tay đóng cửa lại, còn cài chốt khóa cửa lại.‘Cạch’.
Trong tiếng nước chảy âm thanh giòn dã một cách bất thường.
Trái tim Cù Tân Cương cũng trở nên rất căng thẳng, theo âm thanh này, đầu óc giống như bị một cái máy cán bông xuyên qua, biến thành một cục bông, trở nên bối rối.
Cô sớm biết được bản thân tiêu rồi, vốn dự định sẽ giấu thật cẩn thận, bởi vì Phó Bá Đông không giống sẽ yêu thích người khác, cho nên suy nghĩ đột nhiên sáng suốt nóng bỏng của cô có thể sẽ không được đáp lại.
Không nghĩ tới, Phó Bá Đông lại đột nhiên xuất hiện như thế này.
Hơi thở của Cù Tân Cương dường như được nhiệt độ của nước sưởi ấm, cô kinh ngạc nói: "Chị nói cái gì?"
Sau đó Phó Bá Đông nhìn cô, khuôn mặt trong sương mờ giống như ngọc rửa sạch, ngay cả ánh mắt cũng đặc biệt ấm áp.
Chỉ là cô ấy dường như không muốn cho Cù Tân Cương một cơ hội để suy nghĩ, nhìn thấy ánh mắt mơ hồ nhưng không chống cự của Cù Tân Cương, dùng lời nói rất thẳng thắn, quả quyết như thể đang buộc Cù Tân Cương phải chấp nhận sự thật này.
"Tôi đang tỏ tình, và muôn hôm em."Quá thẳng thắn, cho dù Phó Bá Đông cố ý giảm tốc độ nói chuyện, Cù Tân Cương lỗ tai cũng sẽ đỏ lên.
Sau đó, Cù Tân Cương ánh mắt tựa hồ bị giam giữ, không khỏi rơi vào trên môi Phó Bá Đông.
Đôi môi của Phó Bá Đông rất đẹp, đôi môi rất rõ ràng, nếu thoa son dày, sẽ trong đầy đặn căng mọng. Chỉ là Phó Bá Đông trước mặt người khác quá giỏi che đậy, khiến người khác nghĩ rằng, lời nói từ miệng cô điều có ý đồ xấu.
Cù Tân Cương nhẹ nhàng nuốt nước bọt, cho rằng đã ở dưới vòi sen quá lâu, máu lưu thông khiến tốc độ mất nước tăng nhanh, cho nên... khát nước rồi.
Phó Bá Đông mỉm cười, giơ tay nắm một góc khăn tắm đang ép giữa hai người, góc vải ướt nhẹ nhàng áp vào cơ thể.
Cù Tân Cương sợ khăn tắm giữa hai người sẽ rơi xuống, vội vàng siết chặt vòng tay hơn. Cô thậm chí không dám hạ mắt xuống, bởi vì chiếc khăn dùng để che người quá mỏng.
“Vì vậy được hay không?” Giọng nói dịu dàng của Phó Bá Đông như nước ấm, không nhanh cũng không chậm.
Một người thường làm việc một cách cẩn thận, giờ lại giống như đang xin kẹo vậy.
Liền tính là người thế hệ trước, cũng sẽ ca ngợi cô hết lời, nhưng ai có thể nghĩ tới, tuổi tác của Phó Bá Đông cũng chỉ hai mươi mấy.
Còn rất trẻ, ở một số gia đình, vẫn là độ tuổi có thể ở trước mặt người nhà mà nũng nịu.
Cù Tân Cương ngưng động, lỗ tai bị giọng nói nhẹ nhàng của Phó Bá Đông đốt cháy.
Cô không thể nói không, cử chỉ cùng giọng nói của Phó Bá Đông như dây leo, quấn lấy trái tim cô. Phó Bá Đông thú nhận điều mình muốn làm, cô... cũng bị cuốn vào nỗi khao khát tương tự.
Cù Tân Cương đôi môi khô khốc chuyển động, lúng túng nói: “Có thể quay lại trước hay không?”
"Có thể." Phó Bá Đông cầm lấy một góc khan, nhẹ nhàng trả lời.
Cù Tân Cương không muốn nhìn thẳng vào đôi môi của Phó Bá Đông, vì vậy hoang mang cụp mắt xuống, ánh mắt đột nhiên rơi vào xương vai của hai người đang chạm vào nhau.
Cù Tân Cương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cùng người khác vượt ranh giới thân mật như vậy, nhưng nếu đó là Phó Bá Đông, cô... có thể.
Phó Bá Đông không có lập tức rời đi, như đang tìm kiếm câu trả lời, hỏi: "Vì vậy em thì sao?"
"Õh?"
“Em đối với tôi là cảm giác gì?” Phó Bá Đông giống như đang theo sự dẫn dắt.
Cù Tân Cương mím môi, cảm giác được Phó Bá Đông đã đi quá xa, mạnh dạn hỏi: “Chị hy vọng chúng ta sẽ là quan hệ gì?”
Phó Bá Đông nghiêng đầu mỉm cười, mái tóc xoăn ẩm ướt dính chặt vào một bên cổ Cù Tân Cương, tóc uốn không được mượt cho lắm.
Cù Tân Cương bên cổ bị chạm có chút ngứa ngáy, cổ hơi rút lại.
“Tôi…” Đầu Phó Bá Đông gần như chạm vào vai Cù Tân Cương.
Phó Bá Đông suy nghĩ hồi lâu, làm cho Cù Tân Cương có chút khẩn trương.
Cù Tân Cương vì điều này mà bất an, cô không thích những mối quan hệ tạm thời, mối quan hệ độc hại, chẳng hạn người tình, hoặc là bạn tình.
Nếu như Phó Bá Đông trả lời như vậy, cô cảm thấy mình sẽ không thể kiềm chế tốt cảm xúc của mình, sẽ phản khán, se không vui.
"Chị nói đi." Cù Tân Cương gần như sốt ruột.
Hơi thở dốc gấp gáp của cô vang ngay bên tai Phó Bá Đông, sự chờ đợi chân thành đầy cảm xúc, trực tiếp đánh vào trái tim của Phó Bá Đông.
Đắn đo của Phó Bá Đông, dường như đã trở thành điểm yếu của Cù Tân Cương.Cù Tân Cương đối với cảm xúc, có những kỳ vọng quá thuần khiết.
Vì thế khi Phó Bá Đông mở lời, rõ ràng khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể gọi là phù phiếm, nhưng lời nói của cô ấy lại không hề phù phiếm, thanh âm khẩn trương, trông rất nghiêm túc.“Tôi hy vọng mối quan hệ lâu dài, ổn định.”
Sau đó Phó Bá Đông dừng lại, tựa như đang dùng khoảng thời gian ngắn ngủi, cân nhắc việc Cù Tân Cương có chấp nhận những lời này hay không.
“Một đoạn?” Cù Tân Cương mở to mắt, tim đập nhanh.
"Một đoạn dài." Phó Bá Đông nói thêm.Nổi lo lắng của Cù Tân Cương dần lắng xuống, "Ví dụ?"
“Ví dụ như,” Phó Bá Đông suy nghĩ một chút, “Chúng ta cùng nhau ra ngoài, có người hỏi em là gì của tôi, tôi…”
Suy nghĩ của Cù Tân Cương gần như hỗn loạn, cô khép đôi môi hơi hé mở, sự mong đợi trong lòng sắp trào ra.
Đôi mắt cô rất đen, đặc biệt là đôi mắt đầy dục vọng, Phó Bá Đông cảm thấy ngột ngạt trong giây lát, cố gắng tìm một từ hoàn hảo.
"Õh?"
"Tôi có thể trả lời, Em là người yêu… của tôi?"
Phó Bá Đông hơi dừng một chút, "Phải, người yêu."
Cù Tân Cương từng nghe thấy từ “người yêu” do Phó Bá Đông nói ra, nhưng lúc đó nó đang miêu tả người khác.
Dường như Phó Bá đối mặt với các cặp đôi, luôn là trân trọng mà đáng giá, cô sẽ không đơn giản mà khinh bạc đối với cặp đôi, hay bất kỳ cặp đôi đồng giới nào đó, sẽ dùng tình cảm cặp đôi lại quan sát, cô sẽ thể hiện như ‘người yêu’.
Đây là điều mà Cù Tân Cương chưa từng thấy ở Cù Trúc cùng Đàm Tiểu Lục, thời điểm lần đầu tiên cô nghe Phó Bá Đông nói về điều này, cô thậm chí còn cảm thấy mới lạ, hóa ra thật sự có người nói ra những điều như vậy.
Cảm giác này rất kỳ lạ, liền giống như cô cùng Phó Bá Đông trái tim nhất quán, hay nói cách khác, phần còn thiếu của cô, có thể được tìm thấy từ Phó Bá Đông.
Liền giống như cá về biển, nước chảy vào hồ, cô đã tìm được một nơi có thể gọi là đích đến của mình.
Cho nên Cù Tân Cương lại muốn khóc rồi, nhưng mắt mũi lại hơi đau, khóe mắt liền đỏ bừng.
Màu đỏ quá sáng, không phải do hơi nước gây ra.
Phó Bá Đông nói xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cù Tân Cương, vội vàng giơ tay chạm vào, liền giống như muốn vì cô mà che chở, "Làm sao vậy?"
"Chúng ta trở về đi." Cù Tân Cương nói.
Phó Bá Đông nói "Được", cô tắt vòi hoa sen, cầm chiếc khăn tắm ướt, vòng tay qua lưng Cù Tân Cương, quấn quanh người cô ấy, cùng lúc lại kéo một chiếc khăn tắm khác ra cho mình, rất tùy ý quấn khan xung quanh thân thể.
Hơi thở của Cù Tân Cương nóng bừng, bởi vì thân thể của cô được Phó Bá Đông bao bọc rất tốt, thân thể không hề yếu đuối của Phó Bá Đông thấp thoáng dưới chiếc khăn tắm.
Phó Bá Đông không cảm thấy khó chịu, thậm chí dường như có thể phơi bày mọi chuyện trước mặt Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương kéo chốt mở cửa, lau mình ở phía bên cạnh, quần áo đã thay xong.
Cho nên không ngâm mình ở suối nước nóng, hai người chỉ ở bên trong phòng thay đồ một lúc, rất nhanh trở lại Lĩnh Dương.
Thời điểm quay trở lại, Lưu a di đang ngồi trên ghế sofa xem TV, nghe thấy tiếng mở của bà vội vàng xoay người, ngạc nhiên nhìn thấy mái tóc ướt sũng của cả hai: “Tóc làm sao lại ướt hết rồi?”
Cù Tân Cương mặt rất đỏ, không nói gì, nhưng trong mắt Lưu a di, bộ dáng giống như bị bệnh..
Lưu a di vội vàng nói: “Aya, nhanh đi tắm, sấy tóc đi, như vậy làm sao được, đừng để bị ốm a.”
Phó Bá Đông nói: “Không sao.”
Cù Tân Cương bước lên lầu rất nhanh, thậm chí không thay giày, cầu thang phát ra tiếng gỗ kêu lạch cạch.
Dì Lưu sắc mặt khó hiểu, sự chú ý của bà nhanh chóng bị thu hút bởi cảnh nhân vật chính ôm nhau trong phim truyền hình.
Sau khi lên lầu, Cù Tân Cương nhanh chóng bước vào phòng, cửa hé mở, bởi vì những kỳ vọng, cho nên ánh nhìn cũng ở lại phía sau.
Rất nhanh, cô ở khe cửa nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen Phó Bá Đông, cùng chiếc váy dệt kim.
Phó Bá Đông không có lập tức đi vào, mà dừng lại ở ngoài cửa.
Tóc Cù Tân Cương vẫn còn ướt, nước nhỏ giọt không ngừng, cổ áo bị ướt, có vài giọt nước nhỏ xuống sau gáy, xuống sống lưng, khiến tấm lưng khô ráo của cô lại ướt đẫm.
Cô nhìn người ngoài cửa, muốn hỏi Phó Bá Đông tại sao không đi vào, cô còn có chuyện muốn nói, cô chỉ muốn ở một không gian có cảm giác an toàn, mang hết thảy những điều trong trái tim nói ra.
Sau đó, cô nhìn thấy Phó Bá Đông giơ tay gõ cửa.
Cù Tân Cương đột nhiên có một ảo tưởng, liền giống như cô đã là người yêu của Phó Bá Đông từ rất lâu, Phó Bá Đông đã mang phương thức sống chung mà trần thuật, từng cái một thực hành.
"Vào đi." Cù Tân Cương nói.
Phó Bá Đông đi vào: “Tôi cần đóng cửa lại không?”
"Cần đóng," Cù Tân Cương nói.
Phó Bá Đông nghe vậy mới đóng cửa, nhẹ giọng hỏi: "Vì vậy hiện tại có thể rồi chứ?"
Cù Tân Cương lo lắng bất an, đi về phía một nơi mà trước đây chưa từng đặt chân đến, cô bước đến trước mặt Phó Bá Đông, lông mi rung rung, cằm hơi nâng lên.
Đây là một gợi ý, cũng là ngầm đồng ý.
Điều này đối Phó Bá Đông trước kia đã từng cảm nhận ‘Gợi ý’ là không giống nhau, Cù Tân Cương đã truyền đạt mong muốn của mình đến cô một cách rất rõ ràng.
Phó Bá Đông đếm lại những lỗi mình đã mắc phải, một cách rất cẩn thận, sau đó anh cúi người rất cẩn thận, cố gắng nắm bắt đôi môi mà cô đã suy nghĩ rất nhiều.Nhưng cô vẫn chưa kịp chạm vào, liền cảm thấy eo mình bị ôm chặt.
Là Cù Tân Cương ôm cô.
Vòng eo dưới cánh tay của Cù Tân Cương rất mỏng, cũng rất mềm mại, giống như trái tim không thường xuyên bộc lộ của Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông mỉm cười, chạm vào khóe môi Cù Tân Cương, tương tự từng bước, giữ môi dưới, lại lần nữa mím môi.
Cánh tay của Cù Tân Cương càng lúc càng chặt, Phó Bá Đông không cho cô thở, cô cũng không cho Phó Bá Đông hít thở.
Hơi thở bị cướp đi giữa đôi môi ngày càng thêm nóng bỏng, ẩm ướt, giống như mùa mưa.
Cù Tân Cương đột nhiên cảm thấy, Phó Bá Đông chính là mùa mưa của cô, sinh vào mùa đông, nhưng lại gặp nhau vào tháng sáu tháng bảy. Mạng chủng* trôi qua, mùa hè nóng bức ập đến, biến thành một màn lũ lụt, ngoài tầm kiểm soát, khiến cho cô nhớ nhung suốt nhiều năm như vậy.
*Mạng chủng: Giống như mùa thích hợp để trồng trọt và thu hoạch.
Đôi môi cô chuẩn bị mím lại, mím môi, trong hơi thở ngột ngạt, đôi mắt của cô có chút nóng lên vì muốn rơi nước mắt.
Như thiếu dưỡng khí, suy nghĩ của cô trở nên bối rối, hầm hồ bất minh nói: “Em cũng thích chị.”
Phó Bá Đông khoảng cách lảo đảo, kinh ngạc áp mặt mình vào má Cù Tân Cương: “Nói lại lần nữa.”
Cù Tân Cương cuối cùng cũng mỉm cười, bởi vì khóe mắt đỏ hoe, giống như kẻ vừa bị bắt nạt.
"Em cũng thích chị."
Phó Bá Đông không nhịn được nâng má cô ấy lên, lại thật gần áp vào, chạm vào mũi, thậm chí hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.
Cù Tân Cương buông eo của Phó Bá Đông ra, vén mái tóc xoăn ướt một bên mặt ra sau tai, chạm vào đôi mắt sắc sảo của cô ấy.
Phó Bá Đông không khỏi nhắm mắt lại, sau đó ngón tay của Cù Tân Cương nhẹ nhàng từ từ chạm vào mí mắt cô ấy.
Tiếp xúc đầu ngón tay cảm giác rất nhẹ nhàng, lông mi dựng lên run rẩy.
Cù Tân Cương một lần nữa muốn chạm vào lỗ tai đỏ của Phó Bá Đông, như thể đã tìm thấy một món đồ chơi mới lạ, nhưng cô chỉ vừa mới chạm vào một chút, tay liền bị Phó Bá Đông giữ lại.
"Đừng chạm vào tôi nữa." Giọng nói của Phó Bá Đông khàn khàn có ẩn ý gì đó, rất nhẹ nhàng nhưng hơi trầm.
Cù Tân Cương rất nhanh chóng nghĩ đến tất cả những điều đã từng khiến cho cô luống cuống , "Bệnh của chị có phải hay không vẫn chưa khỏi hẳn?”
Rõ ràng là cẩn thận thăm dò, nhưng táo bạo tùy tiện, liền giống như lời hứa mà Phó Bá Đông đưa ra, cô có thể thăm dò, cô có thể làm theo trái tim mình.
Phó Bá Đông nghĩ, còn gì tốt hơn, liền tính cái cũ không còn nữa, vậy cơn nghiện mới lại đến rồi, vì vậy cô nói “ừm” với giọng mũi hơi nặng.
Cù Tân Cương lại hỏi: “Rất khó chịu sao?”
"Uh."
Cù Tân Cương càng thăm dò, càng có vẻ cố ý: "Khó chịu... như thế nào?"
Phó Bá Đông nhếch khóe miệng, trêu chọc hỏi: "Em làm sao lại muốn biết như vậy?"
“Bởi vì em không biết.” Đôi mắt đen láy của Cù Tân Cương sáng lên.
Phó Bá Đông muốn hôn vào mắt cô ấy, sau đó cô đã làm như vậy.
Cù Tân Cương không thể không nhắm mắt lại, không giữ được thăng bằng, loạng choạng lui về phía sau mấy bước.
"Em……"
"Làm sao?" Phó Bá Đông kiên nhẫn hỏi.
Đợi Phó Bá Đông rời mắt đi, Cù Tân Cương lại ngước mắt lên, nhìn người trước mặt một lúc, rồi mơ hồ nói: “Có đôi khi em sẽ nghĩ đến bộ dáng chị làm loại việc gì đó, nhưng tưởng tượng được sự khó chịu của chị .” "
"Cũng không phải tất cả là khó chịu." Phó Bá Đông thấp giọng cười nói.
"Vậy còn có cái gì?" Cù Tân Cương hỏi.
"Còn có thoải mái."
Hai người nằm trên giường, cơ thể gần như chạm vào nhau, Cù Tân Cương mới hiểu được lời miêu tả của Phó Bá Đông.
Nhưng Phó Bá Đông nhanh chóng khuỵu gối, đẩy người lên, chiếc váy dệt kim bó sát bị kéo xuống, mái tóc xoăn ẩm ướt xõa xuống gò má Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương nâng váy của Phó Bá Đông lên từng chút từng chút, vén đến trên thắt lưng, lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt ‘khó chịu’ của Phó Bá Đông.
Chị ấy……
Không hề xa lạ.
Nghĩ tới bộ dáng Phó Bá Đông như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy kì lạ cùng xấu hổ.
Phó Bá Đông dùng ngón trỏ ấn lên môi cô, móng tay được cắt tỉa gọn gàng đẹp mắt.
Khi Cù Tân Cương mở miệng, môi khẽ cử động trên ngón trỏ của Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông chống người lên, cúi đầu nhìn cô ấy, nói đùa: "Chị có thể nói cho em biết, đó là cảm giác như thế nào."
Cù Tân Cương cắn ngón tay, không mạnh cũng không nhẹ, là đôi môi của cô, cô không trách Phó Bá Đông làm đau lưỡi của mình.
"Vậy chị nói em biết a."
Cô vừa dứt lời, Phó Bá Đông đã cúi xuống hôn lên cổ cô, áp lực là điều khiến cô không thể bỏ qua, nhưng cũng không hề khó chịu.
Những chiếc cúc được nới lỏng, chiếc váy cũng có nhiều nếp gấp.
Cù Tân Cương nhắm mắt lại, cô biết tay Phó Bá Đông đang di chuyển ở đâu hơi thở của cô nhanh chóng bị gián đoạn, bị quấy nhiễu lúc nhanh lúc chậm, không kiềm chế được.
Cô muốn gọi Phó Bá Đông không nên quá phận, nhưng Phó Bá Đông không dừng lại, cứ thế thay đổi nhiều cái tên, hơi thở yếu ớt cuối cùng biến thành một tiếng “Tiểu Lương”.
Rất nhanh, Phó Bá Đông phát hiện, cô đối với loại ham muốn này giống như cơn nghiện, ngọt như mật.
Bởi vì email buổi tối Phó Bá Đông vẫn chưa trả lời, Cù Tân Cương đi theo đến phòng của Phó Bá Đông, nhìn Phó Bá Đông mang laptop của mình lên giường.
Cô nằm xuống, kéo chăn đắp lên người, một lúc sau lại không nhịn được vòng qua cánh tay của Phó Bá Đông.
Hình xăm vòng tròn những con số giống như mật khẩu, chỉ có cô mới biết nguồn gốc.
Vì vậy sáng hôm sau, Cù Tân Cương tỉnh dậy trên giường của Phó Bá Đông.
Sau khi Phó Bá Đông đi ra ngoài, Cù Tân Cương vẫn nằm trên giường, nán lại một lúc mới đứng dậy tắm rửa.
Lưu a di vốn đi gõ cửa phòng Cù Tân Cương, nhưng không có ai trả lời, bà băn khoăn một lúc, đang định đi xuống lầu, nhìn thấy Cù Tân Cương từ phòng Phó Bá Đông đi ra.
Cù Tân Cương đang mặc bộ đồ ngủ của Phó Bá Đông, đứng hình trong giây lát khi bắt gặp Lưu a di.
Lưu a di cũng bình tĩnh lại, sau đó hỏi: "Cương Cương muốn dùng bữa sáng sao?"
"Muốn." Cù Tân Cương ngượng ngùng cực độ.
Nhưng dì Lưu không nhìn cô nhiều, đi qua hành lang liền đi xuống lầu.
Cù Tân Cương trở về phòng, nghĩ nghĩ thay bộ đồ ngủ của Phó Bá Đông ra, thay đồ của mình vào.
Phó Bá Đông gửi tin nhắn đến.
"Dậy rồi chứ?"
Cù Tân Cương đang nóng bừng.
"Dậy rồi, một lát sẽ ăn sáng."
"Nên ăn nhiều một chút."
Trong lúc xem tin nhắn, Cù Tân Cương đeo dép đi xuống lầu, cúi đầu bắt đầu gõ phím.
"Chị khi nào sẽ trở về?"
Rõ rang chỉ mới tách ra chỉ một lúc, không quản thâm tâm, đều bắt đầu nhớ đến khó tả.
“Hôm nay sẽ trở về sớm.”
Đôi lời của tui:Yêu nhau rồi, đổi xưng hô cho tình cảm ngen.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]