Cù Tân Cương không khỏi ngẩng đầu, cảm thấy có chút hoảng hốt, vẫn đang suy nghĩ về lời nói thẳng thắn chân thành của Lâm Trân Trân khi ở bên ngoài.
Nhưng sau khi vào cửa, sự chú ý của cô lại dễ dàng dồn về phía Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông đứng ở trên lầu, hơi nghiêng về phía trước, có lẽ bởi vì có lúc quá điên rồ, làm cho Cù Tân Cương tưởng rằng cô ấy muốn nhảy xuống.
Cù Tân Cương theo bản năng đến gần, bắt giác trong đầu nảy sinh ra một ý nghĩ tiếp được Phó Bá Đông.
Nhưng Phó Bá Đông chỉ ở trên lầu bình tĩnh hỏi cô: " Lưu a di nói bạn của em đến đây, là Lâm Trân Trân sao?"
"Ừ." Cù Tân Cương đáp lại.
Phó Bá Đông gập khủy tay, chống lên lan can: "Nói về chuyện gì? Cô ấy còn đặt biệt chạy đến đây."
Cù Tân Cương ngẩng đầu nhìn Phó Bá Đông, sau đó lắc đầu.
Vẻ mặt Phó Bá Đông rất kỳ quái, tựa hồ có chút tò mò, nhưng lại kìm nén đứng yên, thoạt nhìn có chút cô đơn.
"Em muốn trở về sống cùng với cô ấy sao?"
Không biết điều gì đã khiến Phó Bá Đông nảy ra ý nghĩ như vậy, Cù Tân Cương ngẩng đầu nói: "Có thể cô ấy muốn chuyển đi, đến một nơi gần công ty hơn, cô ấy..."
Dừng một chút, cô nói tiếp: "Nhờ tôi giúp đỡ chuyển lời cảm ơn đến chị."
Phó Bá Đông nhếch lên khóe miệng, nhưng thần sắc cũng không quá tốt: "Không có gì, không cần cảm ơn."
Dừng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-ngoc-nghech/3562631/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.