Một tiếng sấm lớn xé tan màn sương mù.
Khi Cù Tân Cương nhìn thấy tin nhắn của Lâm Trân Trân, hoảng sợ nắm chặt điện thoại.
Cô lo lắng đến mức muốn tìm một cái cớ để giải thích cho hành vi nhút nhát của mình, đồng thời cố gắng đổ lỗi cho Phó Bá Đông về mọi lý do, tuy nhiên, cô chợt nhận ra rằng càng đề cao Phó Bá Đông thì cô càng trở nên tự ti.
Lâm Trân Trân không đợi câu trả lời, sau khi gõ một lúc lâu, cô lại gửi một dòng văn bản khác.
"Đừng lúc nào cũng so sánh Phó Bá Đông với chính mình, Phó Bá Đông đã khác, cô ấy đã chạm đến rất cao, liền như vậy khởi đầu đã không giống ."
Giống như xác thật đúng như vậy, Phó Bá Đông luôn luôn... đều luôn đi một mình.
Không tự chủ được, tất cả những so sánh của Cù Tân Cương đều trở thành Phó Bá Đông, cái tên Phó Bá Đông từ xưa như một tảng đá, đè chặt vào trái tim cô, khiến cô khó thở.
Cho nên cô trước mặt Phó Bá Đông đã phạm sai lầm, Phó Bá Đông không tha thứ, cô cũng không thể tha thứ chính mình.
Mọi người đều quá coi trọng Phó Bá Đông, bất luận đó là Đàm Tiểu Lục, ông bà ngoại và tất cả những người trong giới đều quan tâm đến cô ấy.
Đôi khi cô mong được nghe một lời khen từ Đàm Tiểu Lục, nhưng Đàm Tiểu Lục sẽ chỉ tập trung phần lớn sự chú ý vào Cù Trúc, sau đó lại giúp cô một việc ---- "Nếu bằng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-ngoc-nghech/3416008/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.