“Anh có thích ai không?” Là một người đã quen nhìn sắc mặt cấp trên để đoán ý, buổi họp hôm đó đối với Vệ Tiểu Ba chẳng khác nào tra tấn. Anh ta ngẩng lên thấy Diệp Ấn Dương mặt không chút biểu cảm, nhìn xuống lại thấy Chương Như cứ mím chặt môi, bầu không khí nặng nề âm u khó tả. Chờ mãi mới họp xong, Vệ Tiểu Ba bị Diệp Ấn Dương giữ lại để bàn về hội nghị các nhà cung ứng, bàn xong anh hỏi: “Lô hàng K1 lại có vấn đề à?” “Vâng ạ, có một đợt độ sáng của đèn tuýp không đạt, nhưng bên họ nói hiện tại không có ai rảnh để kiểm tra, hỏi xem bên mình có thể giúp họ chọn lọc lại được không.” Diệp Ấn Dương tỏ thái độ: “Bên mình có thể lọc giúp nhưng phí công phải nhân ba, không thì trả nguyên lô về.” “Rõ ạ.” Vệ Tiểu Ba không dám nói thêm, liếc nhìn nét mặt của anh rồi rón rén rời khỏi phòng họp. Đến giờ ăn trưa, anh ta bưng khay cơm qua tìm Chương Như, vòng vo vài câu rồi dè dặt nói: “A Như à, mấy lời sáng nay anh chỉ lỡ miệng thôi, em đừng để bụng nhé…” “Không sao đâu anh Ba, em quên rồi.” Chương Như vốn không phải người hay để tâm, cãi nhau xong là thôi, sau đó vẫn nói cười bình thường. Ăn xong bữa ấy, Vệ Tiểu Ba mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Chương Như thấy anh ta trông hơi tội, bản thân cũng lặng lẽ thở dài, thật ra làm quản lý không nên sợ mất lòng người khác, nếu sợ sẽ bị nhân viên nắm thóp, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-mau-lua-thuy-khuc-huu-ngan-phieu/4900457/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.