“Không hiểu sao, anh lại có cảm giác như bến cảng của mình vừa nổi sóng.” Chương Như lo đến toát mồ hôi, trong đầu chỉ nghĩ cách làm sao để Da Đen không bị phạt. Nhưng sự thật là cô đang bực mình vô cùng: nhà cung cấp kia vốn chẳng ra gì, sản phẩm thường xuyên có vấn đề, hàng đặt thì giao trễ như cơm bữa, chính họ cũng biết đây là đơn cuối cùng, làm xong coi như chấm dứt hợp tác. Mấy đồng nghiệp ngồi phân tích nguyên nhân, Phùng Thiền cũng từng gặp chuyện tương tự nên có cái nhìn tương đối rõ ràng hơn: “Cả quy trình đều có vấn đề. Phùng Nguyên Hỉ… anh ta làm ở đây lâu như vậy, sao không nhắc nhở một câu?” Lâm Thông hừ mũi cười khẩy: “Nhắc con khỉ, chính anh ta bày trò thì có.” Từ khâu kiểm hàng đến trả hàng tất nhiên bên kiểm định cũng có lỗi, vì một vài công đoạn có chút mập mờ nên Phùng Nguyên Hỉ mới thừa cơ hãm hại: “Anh ta không mù mà cố tình giả câm.” Chương Như nhớ lại lời Lâm Thông từng nói, Da Đen với Phùng Nguyên Hỉ vốn có xích mích. Tan làm, cô xuống kho tìm Da Đen, cậu ta chỉ nói một câu: “Em sẽ nghỉ việc.” Chương Như nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, tuy nhiên nghỉ cũng vô ích, tiền vẫn phải đền. Gần 800 nghìn, nếu công ty chịu một nửa thì cậu ta vẫn phải đền 400 nghìn. Chỉ dựa vào mấy đồng lãi ở quê mà sống thì nhà cậu ta lấy đâu ra từng ấy tiền? Hôm nay Da Đen trực ca đêm, còn phải nhận hàng, cậu ta chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-mau-lua-thuy-khuc-huu-ngan-phieu/4900448/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.