“Đường cong.” Trong không gian chật hẹp, điều hòa chẳng đủ lạnh. Theo một loạt động tác liền mạch, hai bờ môi nóng bỏng như dung nham sôi trào, Diệp Ấn Dương bỗng rùng mình một cái. Nụ hôn ấy chẳng thể coi là hoàn hảo, Chương Như vừa hôn vừa rên khẽ, còn Diệp Ấn Dương sau khi tỉnh rượu thì gần như biến thành cắn xé. Mười đầu ngón tay vẫn đan chặt, Chương Như giữ lấy anh không buông, tư thế bị động ấy khiến Diệp Ấn Dương dần tỉnh táo, nghiêng đầu né đi: “Em làm gì vậy?” “Hôn anh đó.” Chương Như vẫn ôm lấy mặt anh, giọng nói đến bản thân nghe cũng thấy quyến rũ, như vuốt mèo khẽ cào vào tai người ta. “Chương Như!” Từng sợi dây thần kinh trong đầu Diệp Ấn Dương đều đang nảy loạn, anh vừa thở gấp vừa trốn tránh: “Đừng động đậy!” Chương Như cọ cọ vào người anh, bật cười: “Thưa sir, em đầu hàng rồi, đừng chĩa súng vào em nữa…” Diệp Ấn Dương nghiến răng, đẩy vai cô cô liền nhào tới, chặn cằm cô cô trực tiếp quàng tay qua, Diệp Ấn Dương chỉ có thể dùng sức giữ chặt bả vai cô: “Em nhất định phải thế này sao?” “Thế này là thế nào?” Chương Như chớp mắt giả đò ngây thơ: “Anh không muốn sao?” “Mở cửa!” Giọng anh cứng như thép, từ chối trả lời câu hỏi đó. Cửa nào cơ? Chương Như cúi đầu. Mười ngón tay đang đan chặt lần lượt bị gỡ ra, cuối cùng hai bàn tay to lớn của anh giữ lấy vai cô, ép cô ngã về phía bảng điều khiển. Khuôn mặt Diệp Ấn Dương xanh mét: “Cửa xe, mở ra.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-mau-lua-thuy-khuc-huu-ngan-phieu/4900443/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.