“Nghỉ việc.” “Anh quản được tôi chắc?” Chương Như làm sao bình tĩnh nổi, càng nghĩ càng cảm thấy anh đang che chở cho tên cặn bã kia, cùng một giuộc với nhau cả: “Buông tay, không thì tôi đập cả anh luôn đấy!” “Cô đập nổi ai hả?” Cô nàng này máu chiến thật, Diệp Ấn Dương cũng không ngờ một cô gái mà lại hung dữ, ngang ngược thế này: “Dù vì lý do gì đi nữa, ra tay đánh người luôn là cách làm ngu ngốc nhất.” Chương Như tức méo cả miệng: “Anh mắng ai ngu đấy?” “Tôi chỉ nhắc cô lý trí một chút, dù sao ở đây cũng là công ty.” “Tôi không lý trí chỗ nào?” “Lý trí mà cô lại dám động thủ trước mặt bao nhiêu người? Còn tính nhặt cả sạc dự phòng ném nữa? Cái đó nếu mà coi là hung khí, lỡ xảy ra chuyện gì thì thành án hình sự đấy biết không? Biết bao nhiêu người nhìn thấy, lại có camera giám sát, cô cho rằng mình trốn nổi trách nhiệm pháp luật sao?” Sắc mặt Diệp Ấn Dương trầm hẳn xuống, mà Chương Như lại càng bốc hỏa: “Tôi mà thèm trốn? Có đánh gãy tay hắn thì cũng là lỗi của tôi, mắc mớ gì đến anh!” “Chẳng phải nhà cô vừa có chuyện vui sao, giờ cô chạy vào đồn công an thì còn gì vui nữa?” Chương Như nghệt mặt ra, trừng mắt nhìn anh, nửa ngày không nói được câu nào. May đúng lúc ấy Quách Tuệ chạy đến kịp, kéo cô ra: “Em không sao chứ?” “Chị Quách Tuệ.” Thấy người mình tới, Chương Như đang muốn nói gì đó nhưng Quách Tuệ đã khẽ lắc đầu, quay sang Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-dep-mau-lua-thuy-khuc-huu-ngan-phieu/4900428/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.