Tình hình hồi phục của Chúc Tịnh càng ngày càng tốt.
Trải qua vài ngày khó khăn ban đầu, sau khi mặt nạ oxi được tháo xuống, cuối cùng cô cũng có thể nói chuyện, thậm chí có thể ngồi bên cửa sổ tắm ánh nắng London trong một thời gian ngắn.
Từng ngày, từng ngày trôi qua, vết thương dần dần không còn đau nhức nữa, tay chân cũng dần hồi phục sức mạnh.
Mà bất luận là ban ngày hay nửa đêm cô khát nước tỉnh dậy, cô luôn nhìn thấy Mạnh Phương Ngôn ở nơi mình có thể chạm tới.
Có một sáng, cô thật sự tò mò, bèn hỏi người đang gọt táo cho mình: “Anh không phải đi làm nhiệm vụ à?”.
Anh ngước mắt lên, không buồn ngẩng đầu: “Anh đang nghỉ phép”.
Cô ngẩn người: “Nghỉ phép?”.
“Ừ.”
“Nghỉ bao lâu?”
Anh bỏ đoạn vỏ táo cuối cùng xuống, đặt phần đã cắt xong thành miếng vào đĩa, đưa tới cho cô: “Bao lâu cũng được”.
Chúc Tịnh đón lấy, nhìn khuôn mặt thản nhiên của anh, có chút á khẩu. MạnhPhương Ngôn thì từ đầu tới cuối chỉ chăm chú nhìn cô, quả thực có chúttự nhiên thái quá.
Cô ăn hai miếng táo, có phần xấu hổ vì bị anh nhìn, cố tình xị mặt: “Mặt như cái đầu heo thế này, có gì hay mà nhìn?”.
Anh trả lời rất nhanh: “Đẹp lắm!”.
Cô nổi giận: “Anh mang gương lại đây cho em, để em tự xem có đẹp không?”.
Lúc đó bị thuộc hạ của W ngược đãi, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý mặt mũikhông thể trở lại như trước. Nhưng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/2068427/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.