Nửa đêm, tiếng chuông di động của Chúc Tịnh phá tan bầu không khí yên ắng trong căn phòng.
Cô vốn đang ngủ không sâu, lúc này bèn với lấy chiếc điện thoại đặt ở tủđầu giường, không nhìn tên người hiển thị mà thẳng thừng vuốt màn hình.
“Tịnh Tịnh.”
Vừa nghe được hai chữ ấy, tư duy của cô lập tức tỉnh táo trong giây lát.
Ngón tay của cô đặt trên nút tắt, phải rất lâu sau mới dịch ra. Cô chậm rãi cất giọng lạnh lùng, “Có chuyện gì?”.
Ở đầu kia, Chu Dịch Kỳ nói, “Vị… vị hôn phu của em có đang ở bên cạnh em không?”.
Cô ngồi dậy, liếc nhìn Mạnh Phương Ngôn đang nằm trên sô pha, bước xuốnggiường, đi tới bên cửa sổ, giọng càng lạnh thêm mấy phần, “Có, sao hả?”.
Chu Dịch Kỳ im ắng một lúc mới thở hắt ra, “Tịnh Tịnh, anh muốn thương lượng với em một chuyện”.
“Dung Dung hai ngày nay hôm nào cũng ầm ĩ chuyện di sản. Mẹ cũng không yên,nhà cửa lanh tanh bành. Có lẽ họ đều không ngờ được… bố để lại cả mộtphần di sản lớn cho em.”
“Tịnh Tịnh, anh chỉ cầu xin em nể tình những kỷ niệm xưa kia của chúng ta mà giúp anh một lần cuối cùng.”
Chúc Tịnh lắng nghe từng câu nói của anh ta, đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như đã mất hết tri giác.
Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp Chu Dịch Kỳ.
Hôm đó cô và Tăng Kỳ ăn cơm xong, đang đi dạo trên sân trường. Cô cứ có cảm giác ai đó đang nhìn về phía họ, quay đầu lại thì phát hiện có một anhchàng người châu Á cao to,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125375/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.