Đêm nay trong nhà yên ắng một cách kỳ lạ. Chúc Tịnh viết xongmột bài luận văn, bắt đầu vươn vai vặn vẹo rồi ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
Đã mười giờ rồi.
Cô ra ngoài phòng khách. Căn phòng trống trải không một tiếng động, phòng của Mạnh Phương Ngôn vẫn tối đen như mực.
Công việc hướng dẫn thí nghiệm chắc chắn không thể tiến hành tới tối khuyanhư vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày về sống chung với cô anh đi đêmkhông rõ tung tích.
Thông thường vào lúc này, cô sẽnằm lỳ trong phòng ngủ đọc sách. Cứ khoảng mười lăm phút anh lại gõ cửamột lần, nếu không hỏi “Cô gái, tôi nói chuyện với em vài câu nhé?”, thì cũng là “Chúng ta cùng xem phim không?”, hoặc là “Ra ngoài ăn đêmchứ?”, phiền tới mức cô cũng bó tay chịu trói, đành phải khóa trái cửaphòng.
Cô vẫn luôn không hiểu, rốt cuộc cô bị ma xuiquỷ khiến thế nào tối hôm đó mới chấp nhận với yêu cầu sống chung hoangđường đó của anh?
Thế mà bây giờ, việc anh không có nhà lại bỗng dưng khiến cô bực dọc, đau đầu, chẳng phải như vậy càng tốt sao?
Cô vừa tự gõ lên đầu mình thì cũng đúng lúc nghe thấy tiếng cửa mở.
Mạnh Phương Ngôn hai tay trống trơn đi vào phòng, mỉm cười nhìn cô, “Em đang đợi tôi?”.
“Tôi vừa ra ngoài tụ tập bạn bè một lát nên về muộn.” Anh cởi giày, bước vào phòng, phát hiện cô vẫn đứng yên nhìn mình lại càng chọc cô, “Sao? Lolắng cho tôi à? Chẳng phải tôi đã về rồi sao?”.
“Vai anh…” Cô nhìn anh chăm chú, nói rành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125371/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.