Hai ngày cuối tuần bình an vô sự. Mạnh Phương Ngôn tỏ ra đàn ông một cáchbất ngờ, cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn. Chỉ có điều, mỗisáng thức dậy, khi nhận ra trong nhà còn có sự tồn tại của một ngườikhác, cô ít nhiều vẫn chưa quen.
“Hôm nay ăn trứng rán và thịtmuối.” Sau khi cô ngồi vào bàn ăn, anh bê một đĩa thức ăn đã được chuẩnbị sẵn sàng ra, đặt trước mặt cô, “Còn cả sữa nữa”.
“Kiểu Mỹ hay Capuchino?” Đặt cốc xuống anh hỏi.
Chúc Tịnh im lặng ba giây rồi cầm dĩa lên, “Kiểu Mỹ”.
Trên bàn được đặt tờ báo của hôm đó. Cô cầm lên, lật mở, xem một lúc, bỗngnhiên lạnh lùng cất tiếng mà không ngẩng đầu lên, “Mặc quần áo của anhnghiêm chỉnh vào”.
Ban ngày ban mặt, anh ở nhà mặc một chiếc áo tắm cài hờ, lồng ngực trắng toát sáng đến mức có thể phản quang rồi.
Mạnh Phương Ngôn đang uống cà phê đặt chiếc tách xuống, mỉm cười, “Em kháchkhí quá rồi, cứ nhìn thoải mái, không thu tiền đâu mà”.
Chúc Tịnh còn chẳng thèm lườm nguýt anh. Cô nghĩ tới chuyện lát nữa còn phải tớitrường, rốt cuộc cũng không phải nhìn cái bản mặt đáng ăn đòn của anh,bèn cố gắng giữ cho đôi tai được thanh tịnh.
“Lát nữa tôi đưa em đi.” Anh lại nói.
Cô nhận đại ân tình ấy, ăn sáng xong bèn vào phòng thay quần áo.
Khi ra ngoài, cô phát hiện anh cũng đã ăn vận chỉnh tề, còn đeo thêm mộtchiếc kính không gọng, tạo thêm chút bác học trên khuôn mặt vốn đã đẹp.
Cô chưa từng hỏi anh rốt cuộc làm nghề gì. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-den-tu-bong-toi/125369/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.